CHƯƠNG 11: VẾT DAO GIỮA NGỰC MÌNH

Sáng hôm sau, Trâm lại cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khôi vẫn vô tư luyện công, không biết những ánh nhìn giữa hai cô gái đang lạnh dần như gió cuối thu.

Khi Khôi ra xa tìm nguyên liệu luyện tập, Tuyết Nhi tiến đến Trâm.

“Đêm qua… ngươi nói dối.”

Trâm dừng tay lau cung.

“Không phải ai cũng có quá khứ dễ chia sẻ,” cô nói.

“Và không phải ai cũng đủ tin để được tha thứ.”

Trâm quay đầu, ánh mắt không né tránh.

“Tôi chỉ muốn sống cho rõ ràng. Tìm ra kẻ giết cha. Chỉ vậy.”

Tuyết Nhi lặng vài giây. Gật đầu.

“Ta hiểu.”

---

Tối hôm đó.

Trâm lặng lẽ rời khỏi lều, đi sâu vào rừng. Đến một chỗ tối như mực – nơi ngọc phù sáng lên lần nữa.

Một bóng người xuất hiện – thiếu gia bí ẩn, con trai Tả Ảnh. Hắn vẫn mang mặt nạ bạc, nhưng lần này, mắt ánh lên tức giận.

> “Ngươi phản bội ta rồi phải không? Ngươi kể cho chúng về ta?”

Trâm rùng mình. “Không. Tôi không phản bội. Tôi… tôi chỉ không muốn họ nghi ngờ quá sớm.”

> “Dối trá.”

“Không phải! Tôi đã đặt ấn ký theo đúng lệnh. Trên lưng hắn. Chỉ cần tín hiệu bật lên, các người sẽ biết vị trí.”

Thiếu gia im lặng vài giây. Rồi cười nhạt.

> “Tốt. Ngươi vẫn còn giá trị.

Sáng mai, hãy đưa chúng đến tọa độ đã định.

Khi đến nơi, ấn ký sẽ kích hoạt. Một bầy quỷ thú cấp cao sẽ đến.

Nếu hắn sống sót, ta sẽ xem xét… kể ngươi nghe một phần sự thật.”

Trâm gục đầu. Bàn tay nắm ngọc phù run lên.

---

Trở về lều.

Trâm nhìn Khôi và Tuyết Nhi đang ngủ. Ánh trăng hắt vào gương mặt họ bình yên đến lạ.

> “Tôi đã làm gì vậy...

Tôi muốn biết sự thật… nhưng có đáng không, nếu phải trả bằng tính mạng người khác?”

Cô ngồi xuống góc lều, ôm gối, không ngủ nổi suốt đêm.

---

Sáng hôm sau.

Trâm nói với cả nhóm: “Tôi tìm được một khu vực có linh thú cấp vừa. Không nguy hiểm lắm, lại tăng lực nhanh. Đi không?”

Khôi hào hứng. “Đi chứ!”

Tuyết Nhi chỉ liếc Trâm một cái. Không nói gì, nhưng ánh nhìn như dao lướt nhẹ qua cổ.

Họ lên đường.

---

Nơi đó – một thung lũng nhỏ phủ đầy sương trắng.

Vừa đặt chân tới, ấn ký trên người Khôi bùng sáng – không ai thấy, nhưng Trâm thì biết.

> “Nó đã phát tín hiệu…”

Từ bốn phía, những tiếng gầm vang lên. Mùi tanh, sát khí, và tiếng gió rít – quỷ thú đang đến.

Trâm siết chặt tay.

> “Không được. Không thể để họ chết.

Ta không thể... vì một mối hận mà đẩy người ta xuống địa ngục.”

Cô lấy viên ngọc tín hiệu ra, nhìn nó rực đỏ như lửa, rồi ném xuống đất, đạp vỡ.

Gió dừng lại.

Lũ quỷ chưa kịp đến đã bị chặn bởi kết giới Trâm kích hoạt sẵn. Một kết giới cô học được từ cha năm xưa – thứ duy nhất ông để lại.

---

Khôi nhìn Trâm. “Gì vậy? Cô làm gì thế?”

Trâm cười gượng. “Chỉ là... muốn xem ai phản xạ nhanh hơn thôi.”

Tuyết Nhi không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, cô nhìn Trâm không phải bằng nghi ngờ – mà là sự dè chừng lẫn cảm thông.

---

Kết thúc chương:

Ở nơi xa, thiếu gia nhìn pháp kính nứt toác.

> “Ngươi phá tín hiệu rồi sao...

Vậy thì… ta sẽ khiến chính tay ngươi phải lựa chọn lại.

Lần sau... không phải là một cái bẫy.

Mà là... một trận tàn sát.”

Hắn nhắm mắt. Gọi tên một kẻ:

> “Giao nhiệm vụ cho Ảnh Diện Thích Khách.

Lần tới... là thật.”

---