CHƯƠNG 12: BÓNG TỐI KHÔNG GIẤU MÃI

Trời chưa sáng hẳn. Ánh mờ nơi chân trời rọi xuống những lùm cây ướt sương. Ba người và một pet nhỏ đang bước vào vùng đất gọi là Địa Nhãn Huyết Lâm – một nơi ít được lui tới trong rừng Đông Uyên vì... linh khí ở đây "bị xé nát" bởi thứ gì đó từ bên dưới.

“Lạ thật,” A Bảo thì thầm. “Nơi này vốn yên. Nhưng mùi yêu khí đậm đặc bất thường.”

Chưa kịp phản ứng, mặt đất rạn nứt.

ẦM!

Từ dưới lòng đất, một con yêu quái có lớp da như sắt đen trồi lên. Mắt đỏ, nanh dài, vằn ký hiệu hắc ám. Không một tiếng gào – chỉ nhào tới như một cơn đói khát.

Khôi rút kiếm, Tuyết Nhi tụ lực, A Bảo lùi lại cảnh giới.

Cuộc chiến nổ ra.

---

Nhưng vừa khi con quái thứ hai xuất hiện – từ một vách núi khác – Trâm đứng chết trân.

> “Không thể nào… Đây không phải ngẫu nhiên. Chúng… được dẫn đến đây.”

Khôi vừa chém xong đòn thứ ba, quay lại hét: “Trâm! Làm gì vậy?!”

Trâm run tay.

“Dừng lại… Tôi không thể… giả thêm nữa.”

---

Khi quái vật bị đẩy lùi tạm thời, Trâm đứng giữa ánh sáng yếu ớt của pháp trận Tuyết Nhi vừa mở để ngăn yêu khí, hít một hơi dài rồi nhìn thẳng vào hai người.

“Tôi đã đặt ấn ký theo dõi lên người Khôi.”

Cả Khôi và Tuyết Nhi đều sững lại.

“…Tôi… từng được một người tìm đến. Hắn mang mặt nạ bạc, tuổi cỡ chúng ta. Hắn nói biết kẻ giết cha tôi. Hắn bảo nếu tôi làm theo, hắn sẽ cho tôi câu trả lời.”

Tuyết Nhi nắm chặt chuôi kiếm. “Ngươi đang nói... ngươi bán đứng Khôi?”

Trâm gật đầu – nước mắt không chảy, nhưng giọng nghẹn:

> “Tôi không định giết ai cả. Nhưng tôi đã mở đường cho họ truy sát cậu. Cả lần ở thung lũng, cả bây giờ.”

“Tên đó là ai?” – Khôi hỏi, giọng trầm xuống.

“Không rõ. Chỉ biết hắn có pet rất kỳ lạ. Nó không chiến đấu, nhưng... ghi nhớ cực tốt. Giống một thư viện sống. Hắn sử dụng pháp bảo, phép thuật hắc ám – không giống phép lành như Tuyết Nhi. Võ công không hơn cậu là bao. Nhưng… hắn tính toán giỏi, nguy hiểm hơn ở chỗ khác.”

Khôi lặng người. “Hắn muốn giết mình… nhưng lý do là gì?”

Trâm lắc đầu.

“Không biết. Nhưng ánh mắt hắn khi nhắc đến cậu… không phải là thù đơn thuần. Có gì đó rất sâu. Như là... căm, nhưng tiếc. Muốn hủy, nhưng cũng... không dám chạm quá sớm.”

---

Không gian trầm xuống. Gió rừng ngừng thổi.

A Bảo chầm chậm tiến lại.

“Khôi... ngươi sao rồi?”

Khôi nhìn Trâm. Lâu, rất lâu.

Rồi cậu thở nhẹ. “Cô sai. Nhưng cô dừng lại. Nói ra. Tôi tha thứ.”

Tuyết Nhi quay mặt. “Ngươi quá mềm.”

“Không phải mềm. Là tôi tin rằng... nếu cô ấy muốn phản, cô ấy đã không nói.”

---

Cuộc trò chuyện kết thúc chưa được bao lâu, quái vật lại xuất hiện – lần này cấp độ cao hơn, mạnh hơn. Cả ba người phối hợp chiến đấu.

Lần đầu tiên, Trâm không do dự khi chắn cho Khôi khỏi cú đánh từ phía sau. Tuyết Nhi thấy hết.

---

Cuối chương:

Trong một không gian tối, tên thiếu gia đứng trước pháp kính nứt, tay đặt lên ấn ký cũ đã vỡ.

> “Ngươi nói dối. Nhưng ngươi cũng... lựa chọn được phía mình.

Vậy thì... từ giờ, ta sẽ đích thân đưa ngươi về phía còn lại.”

Phía sau hắn, con pet cúi đầu lẩm bẩm:

> “Đòn tâm lý... thất bại rồi.”

Hắn cười nhạt. “Chỉ là bước đầu. Để ta xem... ai là người chịu đựng được sự thật sau cùng.”

---