Sau trận chiến với yêu quái và lời thú nhận của Trâm, cả ba rời khỏi Địa Nhãn Huyết Lâm trong im lặng.
Trâm đi sau, cúi đầu. Mỗi bước chân dường như nặng gấp đôi bình thường. A Bảo, như hiểu chuyện, không trêu chọc như mọi khi. Tuyết Nhi đi trước, ánh mắt không quay lại một lần.
Khôi đi giữa. Im lặng. Tay vẫn nắm nhẹ chuôi kiếm – không vì cảnh giác, mà như đang giữ lại một điều chưa muốn buông.
---
Ba ngày sau, họ quay trở lại khu rừng nơi cây Ngự Linh Phong toả ánh sáng mờ như thở nhè nhẹ.
Khi họ đến, cánh rễ tự động tách ra – như thể cây biết họ đã trở lại.
Ngự Linh Phong bà bà bước ra, tay vẫn cầm trượng, tóc trắng bay nhẹ trong làn sương linh khí.
“Các con đến rồi,” bà nói, giọng trầm và bình yên.
Khôi gật đầu. “Con có điều muốn hỏi.”
Bà bà nhìn thẳng vào Khôi.
“Con đã chạm vào lớp thứ hai của Thiên Địa Chân Kinh rồi, đúng không?”
Khôi gật. “Con đã bắt đầu nghe… tiếng nói trong đầu. Nhưng không phải của ai cả. Giống như… chính thân thể con đang nhớ lại thứ gì đó.”
Ngự Linh Phong bà bà nhắm mắt một thoáng. Khi mở ra, ánh nhìn đã nặng hơn trước.
> “Thân thể con đang dần thức tỉnh. Dòng máu trong con không phải máu bình thường.
Nó là… huyết mạch song sinh nghịch huyết.”
Trâm cau mày. “Nghịch huyết?”
Bà gật.
> “Trong hoàng tộc phép thuật, có truyền thuyết:
Một đứa trẻ sinh ra với chòm sao đối nghịch – nếu tồn tại – sẽ mang hai cực trong cùng một cơ thể.
Một bên là pháp lực thuần khiết. Một bên… là năng lượng bóng tối chưa thành hình.”
> “Và nếu nó sống đủ lâu để cả hai cùng thức tỉnh... thì không gì có thể ngăn được nó, ngoại trừ chính bản thân nó.”
---
Tuyết Nhi nhìn sang Khôi. Ánh mắt lần đầu không còn lạnh. Mà là... lo.
Khôi vẫn im lặng. Rồi hỏi:
> “Vậy nếu con có hai cực, liệu con có… trở thành thứ con không thể kiểm soát?”
Bà bà đáp:
> “Không ai sinh ra đã chọn máu mình mang. Nhưng ai cũng có quyền chọn cách sống với nó.”
---
Khi rời khỏi rừng linh, Khôi vẫn trầm ngâm. Trâm cố đi gần cậu, nhưng giữ một khoảng cách vừa đủ để không khiến Tuyết Nhi khó chịu.
A Bảo leo lên vai Khôi, thì thầm:
> “Ngươi trưởng thành thật rồi đấy.
Trước kia nghe đến hai cực chắc đã lăn ra khóc hoặc làm trò.
Giờ thì… biết lo trước cả ta.”
Khôi cười nhẹ. Nhưng nụ cười không giấu được cái nhìn xa xăm nơi ánh mắt.
---
Tối hôm đó.
Trâm lén nướng linh thảo thành món nướng đơn giản, đặt trước lều Khôi.
“Không nhiều. Nhưng ăn vào giúp hồi phục linh khí,” cô nói nhỏ.
Khôi gật đầu. “Cảm ơn. Cô không cần làm vậy.”
Trâm cười buồn.
> “Không phải vì cần tha thứ.
Mà vì tôi… muốn được ở lại mà không phải sống trong áy náy.”
Khôi nhìn cô, rồi quay đi. Nhưng lần này, không phải tránh mặt. Mà là… để cô không thấy cậu đang cười khẽ.
---
Cuối chương:
Tuyết Nhi đứng xa, nghe được đoạn cuối. Cô không nói gì. Chỉ đặt tay lên lông vũ, lặng lẽ nhìn về phía rừng sâu.
> “Nếu cô ấy dám chết vì chúng ta một lần…
Có lẽ... ta sẽ tin.”
Gió rừng Đông Uyên thổi qua. Nhẹ. Nhưng mang theo mùi linh khí... và mùi máu xa xăm.
---