Trời vừa chạng vạng, cả nhóm dựng trại bên sườn một đồi linh thảo.
Tuyết Nhi ngồi cách xa, sửa lại vũ khí. Trâm thì đang nấu nước thuốc hồi phục cho Khôi – người vừa hoàn thành một vòng luyện pháp. A Bảo… ngủ gà ngủ gật trên lưng rồng tre bằng linh khí.
Tưởng chừng là một đêm yên tĩnh.
Cho đến khi gió ngừng thổi.
---
Một cơn lạnh trườn qua da thịt. Không gian trở nên im bặt – đến cả tiếng côn trùng cũng biến mất.
Khôi lập tức đứng dậy. A Bảo mở mắt, tai dựng thẳng.
> “Có thứ gì đó đang tiến gần. Không phải yêu quái. Là người… nhưng không có khí tức sống.”
Một bóng đen trườn qua mép rừng như một cái bóng rơi xuống từ trăng.
Ảnh Diện Thích Khách – kẻ chuyên hành thích mục tiêu cao cấp nhất của Quỷ Phủ – đã đến.
---
Không một lời. Không một hơi thở.
ẦM!
Một nhát chém như xé gió cắt ngang lều Khôi – nếu Trâm không kéo cậu lùi, có lẽ đã thành vết máu.
Khôi rút kiếm. “Chúng tôi đã bị theo dõi!”
Ảnh Diện không nói gì, chỉ đưa tay – ba phi tiêu ánh tím phóng ra, phát nổ thành bụi khói khiến mắt và mũi tê rát.
Trận chiến bắt đầu.
---
Khôi lao lên. Tuyết Nhi dùng pháp ấn ánh sáng để soi rõ hành tung địch. Nhưng Ảnh Diện như không bị chiếu – thân thể hắn hòa vào bóng tối.
Trâm bị đánh văng sang một bên – máu chảy từ vai. Nhưng cô vẫn cắn răng, bắn tên chặn góc di chuyển của hắn.
A Bảo cố dùng lửa nhưng khói hắc ám bao quanh khiến nó ho liên tục.
> “Hắn không phải quái vật. Nhưng cũng không phải người bình thường…”
---
Khôi bị đẩy lui. Một vết thương cắt sâu bên tay trái.
Bên tai cậu, giọng nói văng vẳng:
> “Ngươi... không phải chỉ là kẻ mang pháp lực ánh sáng.
Máu ngươi... có điều ta đang tìm.”
Cơn đau lan khắp thân thể. Cảm xúc bị đẩy đến cực điểm.
Và rồi…
ẦM!
Một làn khói đen mờ tràn ra từ người Khôi.
---
Ánh mắt cậu chuyển sang hai màu: một mắt đen như mực, một mắt sáng trắng như sao.
Sức mạnh bộc phát. Không từ lý trí – mà từ bản năng.
Chỉ một nhát kiếm – không có kỹ thuật gì đặc biệt – đã chém bay mặt nạ của Ảnh Diện.
Hắn bật lùi ra sau, run tay.
“Thứ này… không phải phép thuật. Là… huyết lực song sinh thật sao?!”
---
Ở xa, sau tán cây.
Thiếu gia đứng lặng, toàn thân ẩn trong kết giới ẩn thân.
Ánh mắt hắn dán chặt vào Khôi – không còn là thù hận.
Mà là… nhớ. Là dao động.
> “Nếu ngươi là kẻ ta nghĩ… thì người cần chết không phải là ngươi.
Mà là… kẻ đã chia chúng ta thành hai mảnh.”
---
Khôi ngã xuống sau đòn bộc phát. Trâm lập tức đỡ lấy.
Tuyết Nhi chạy đến. Cô nhìn Trâm – thấy đôi tay cô đầy máu vì đỡ đòn thay Khôi.
> Lần đầu tiên… ánh mắt Tuyết Nhi dịu lại. Không ấm, nhưng không còn lạnh.
---
Ảnh Diện bỏ đi.
Hắn không chết, nhưng đã bị thương – và hắn sợ. Sợ thứ hắn vừa cảm nhận.
---
Cuối chương:
Đêm đó, Trâm ngồi cạnh Khôi – đang thiếp đi vì kiệt sức.
Tuyết Nhi ngồi phía bên kia. Gió lùa qua, nhẹ, không lạnh.
Không ai nói gì.
Nhưng ba người… lần đầu cùng ngồi trong một vòng tròn – mà không còn sự chia rẽ.
---