CHƯƠNG 15: NGƯỜI ANH TRONG BÓNG TỐI

Tại căn cứ Quỷ Phủ Vô Ảnh.

Phòng tối, ánh sáng chỉ đến từ những viên hắc tinh thạch cắm quanh tường. Mùi hương máu và linh lực đọng lại từ hàng trăm lần tế luyện.

Thiếu gia đứng trước pháp kính, ánh mắt sâu như đáy vực.

Sau lưng, Ảnh Diện Thích Khách quỳ một gối.

> “Nếu ta không nhầm… Nghịch Hướng chính là hắn.

Nhưng trong này... còn nhiều uẩn khúc. Ta cần phải làm rõ.” – Thiếu gia nói, giọng không còn chắc như trước.

Ảnh Diện ngẩng đầu:

> “Vậy tiếp theo phải làm sao, chủ nhân?”

Thiếu gia quay người, giọng thấp xuống:

> “Ta đã có kế hoạch…”

---

Một ngày sau – rừng Hỏa Vân.

Khôi và nhóm đang luyện tập ở khu vực linh khí dao động mạnh.

Bất ngờ, một kẻ bịt mặt xuất hiện, toàn thân phủ giáp đen – Vô Diện.

Hắn không nói gì, chỉ lao thẳng vào Thiếu gia, lúc đó đang “bị thương” nằm một bên, giả dạng là một người tu hành lưu lạc mà nhóm Khôi từng cứu.

Khôi hoảng:

> “Hắn kìa! Hắn đang nhắm vào ngươi!”

Không suy nghĩ, Khôi xông đến cản đòn chém từ Vô Diện.

Tuyết Nhi đứng chắn bên Trâm, sẵn sàng tiếp viện. Trận chiến diễn ra chớp nhoáng.

---

Sau khi Vô Diện bỏ đi.

Thiếu gia “thở dốc”, quỳ xuống, mặt vẫn đeo nửa mặt nạ.

Khôi đỡ hắn. “Ngươi có sao không?”

Im lặng.

Rồi thiếu gia nói – lần đầu giọng thật, chậm, run:

> “Ngươi… mang huyết mạch song sinh, đúng không?”

Khôi gật nhẹ. “Phải. Sao ngươi biết?”

Thiếu gia tháo nửa mặt nạ. Lộ gương mặt rất giống Khôi – chỉ trưởng thành hơn, ánh mắt nhiều trải nghiệm hơn.

> “Vì ta cũng vậy. Và nếu trí nhớ của ta không sai… thì ngươi là em trai của ta.”

---

Im lặng. Từng nhịp tim như ngừng lại.

A Bảo há hốc mồm. Trâm sững người. Tuyết Nhi siết chặt pháp ấn.

Khôi thở hắt. “Không thể nào…”

“Ngươi từng sinh ra từ một ngôi sao rơi, phải không?” – Thiếu gia hỏi.

Khôi gật.

“Ngươi có ký hiệu Thiên Khôi trên tay, đúng không?”

Khôi lặng.

“Còn ta… mang Thiên Cơ. Chúng ta là một cặp sinh ra cùng thời. Nhưng ta bị tách khỏi ngươi từ khi còn chưa biết nói.”

---

Tối hôm đó, nhóm Khôi cho thiếu gia ở lại trại nghỉ dưỡng. Cả ba không ai ngủ ngon.

Khôi ngồi canh, ánh mắt hướng lên trời.

Thiếu gia bước ra. Hai người ngồi cạnh đống lửa.

“Vậy... tên thật của ngươi là gì?” – Khôi hỏi.

Thiếu gia cười nhẹ. “Ta đã đổi nhiều tên. Nhưng ngươi có thể gọi ta là Cơ.”

Một thoáng im lặng. Rồi Khôi nói:

> “Nếu là anh em… thì ta không muốn đánh nhau.”

“Ta cũng thế.”

---

Sáng hôm sau.

Cả nhóm chuẩn bị rời trại. Bất ngờ, Thiếu gia – Cơ – quay lại nhìn Khôi.

Gương mặt anh lúc này... lạnh.

> “Nhưng ta không đến đây để làm anh em.”

“Ta đến để xác nhận… ngươi chính là người ta cần giết.”

Khôi sững người. “Ngươi nói cái gì?”

Cơ rút pháp kiếm, lùi lại ba bước, ánh mắt trở nên tối hơn:

> “Kẻ đe dọa đến kế hoạch của Quỷ Phủ. Kẻ mang huyết mạch nguy hiểm nhất.

Kẻ... từng được chọn, nhưng bị vứt bỏ vì không kiểm soát được sức mạnh.

Chính là ngươi.”

Khôi lùi lại. Trái tim như bị bóp nghẹt.

> “Tại sao? Tại sao ngươi lừa ta?

Tại sao lại cho ta hy vọng rồi dẫm nát nó?!”

---

Lúc này, năng lượng trong người Khôi bùng lên dữ dội. Cảm xúc lấn át. Tay run, mắt đỏ.

Một luồng sáng từ người Khôi phát ra – không phải ánh sáng bình thường, mà là pháp hồn khởi động.

Cấp thứ hai – Khai Linh – khai mở.

A Bảo hét lên: “Pháp hồn hắn… thức tỉnh rồi! Là chân linh nguyên dạng!”

Không gian rung chuyển.

Khôi rút kiếm, ánh mắt như thiêu đốt. Từ không trung, những ký tự cổ lơ lửng xung quanh cậu – pháp ấn đầu tiên của phép thuật thật sự hiện ra.

> “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Cơ cười nhẹ. “Vậy thì giết ta đi… nếu làm được.”

Nhưng ngay khi Khôi dồn sức tung đòn...

Cơ biến mất.

Chỉ còn tiếng vọng:

> “Chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó, ta sẽ không cần nói dối nữa.”

---

Cuối chương:

Tại căn cứ Quỷ Phủ, Cơ ngồi một mình trước hồ hắc linh.

Lẩm bẩm:

> “Chính xác là hắn rồi. Khai linh chỉ bằng cảm xúc…

Ngoài hắn ra... không còn ai.”

> “Nhưng tại sao lại là hắn? Tại sao là... em?”

---