CHƯƠNG 16: NGƯỜI Ở TRONG BÓNG

Trời đổ mưa nhẹ. Rừng lạnh hơn thường lệ, gió mang theo hương máu và hơi linh khí loãng.

Khôi vẫn chưa tỉnh hẳn. Từ sau lần bộc phát sức mạnh, cậu rơi vào trạng thái như nửa mê nửa tỉnh. Cơ thể không bị thương, nhưng pháp lực dồn ứ quanh tâm mạch, tạo nên một cơn co thắt âm ỉ kéo dài.

A Bảo ngồi bên cạnh, không dám làm trò như mọi khi. Nó chỉ gác đầu lên chân Khôi, mắt to tròn, buồn lặng.

---

Trâm đi hái linh thảo. Tuyết Nhi ở gần Khôi, tay cầm bùa hộ thân, lặng lẽ dõi theo từng hơi thở của cậu.

> “Ngươi nhìn cậu ta như vậy… sợ cậu ta biến thành quái vật à?” – Trâm hỏi, nửa đùa nửa thật.

Tuyết Nhi không đáp ngay. Một lúc sau mới nói:

> “Không. Ta sợ… cậu ta biến thành người khác.”

---

Khi đêm xuống.

Một đám khí đen mờ xuất hiện quanh khu vực nghỉ. Mùi tanh quái lạ – không phải yêu thú thường, mà là loại sát thủ nuôi bằng pháp hắc ám.

Chúng không gào, không rú. Chúng chỉ lặng lẽ áp sát – chỉ chờ một sơ hở để tấn công.

Trâm nhận ra đầu tiên.

> “Tụi nó... không phải để săn. Mà để kết liễu.”

Cô và Tuyết Nhi lập tức dựng kết giới, kéo Khôi lùi vào trung tâm trận pháp.

Nhưng một con đã vượt rào, lao tới – tốc độ vượt quá phản xạ Trâm.

Ngay khoảnh khắc đó – một màn chắn vô hình xuất hiện.

Luồng sáng tím nhạt hiện lên, chặn đòn chém.

Tiếp theo đó, một đòn pháp thuật từ nơi vô định giáng xuống đám sát thủ – gọn, không máu me – nhưng chết sạch.

A Bảo thì thầm:

> “Ai đó vừa… cứu chúng ta. Nhưng… ta không thấy linh khí chủ.”

---

Cả ba người ngẩn ngơ. Trận pháp vẫn nguyên. Không có kẻ lạ nào. Nhưng sát thủ đã bị giết sạch – bởi ai đó không muốn ra mặt.

Tuyết Nhi lùi lại, nhìn quanh:

> “Có người… đang theo dõi chúng ta. Nhưng không phải để hại.”

Trâm cau mày. “Ngươi nghĩ là… hắn?”

Tuyết Nhi không trả lời. Nhưng ánh mắt cô nhìn về rừng sâu – nơi đêm tối nhất.

---

Cùng lúc đó – tại một mỏm đá cao phía xa.

Thiếu gia đứng trong lớp pháp ẩn. Mắt dõi về trại nhóm Khôi. Tay cầm một mảnh lông vũ – giống loại của Tuyết Nhi.

> “Ngươi vẫn còn quá mềm, Khôi.

Nhưng... ngươi không yếu. Và điều đó… khiến ta sợ.”

Hắn quay đi, rời đi mà không để lại dấu vết.

---

Sáng hôm sau.

Khôi tỉnh lại. Mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng ánh nhìn đã ổn định. Cậu ngồi dậy, hít thở, cảm nhận được pháp lực luân chuyển nhẹ trong cơ thể.

> “Tôi… chưa mất kiểm soát.”

A Bảo nhảy lên vai cậu. “Ngươi vừa chạm được đến tầng pháp hồn sơ khởi. Từ giờ, có thể tập pháp thuật thật sự.”

Trâm và Tuyết Nhi bước lại. Không ai nói gì. Nhưng sự im lặng không còn lạnh. Mà là… chấp nhận.

---

Khôi nhìn cả hai, rồi nhìn ra xa. Giọng khẽ:

> “Tối qua… ai cứu chúng ta?”

Trâm lắc đầu. “Không rõ. Nhưng pháp thuật đó… không giống bọn ác.”

Tuyết Nhi nói:

> “Có lẽ là… một người đang ở trong bóng.

Không là bạn. Không là thù. Chỉ là… đang quan sát.”

---

Cuối chương:

Tại căn cứ Quỷ Phủ.

Một tên lính sống sót cúi đầu trước Tả Ảnh.

> “Bẩm… đội bị tiêu diệt. Có pháp lực lạ can thiệp.”

Tả Ảnh ngồi trên ngai đá, tay vuốt cằm. Mắt khẽ híp lại.

> “Ta biết.”

Tên lính ngẩng đầu, sững lại.

> “Chủ nhân… ngài đã biết trước?”

Tả Ảnh cười nhẹ, khẽ gõ tay vào bàn đá.

> “Ta không chỉ biết. Ta còn đang... đợi.

Một kẻ phản. Một kẻ thức tỉnh. Và… cả hai đều đang đi đúng hướng ta muốn.”

---