Ngày... thứ bao nhiêu trên giường bệnh, em không nhớ nữa. Chỉ nhớ hôm nay trời mưa. Giống như ngày mình gặp nhau, cũng mưa – mà anh là người duy nhất không che ô.
Em viết. Tay run. Mắt khô. Trái tim thì nặng như đá đè lên lồng ngực. Em ngước lên trần nhà trắng toát, tĩnh mịch như thể cuộc đời đã trôi đi trước khi em kịp sống cho riêng mình. Em cười nhẹ, viết tiếp:
"Họ nói em mạnh mẽ. Nhưng có ai mạnh mẽ mà sống chung với bệnh đau tim bẩm sinh hai mươi sáu năm trời không khóc lấy một lần? Em thì khóc rồi. Khóc từ ngày biết mình yêu anh."
Có lẽ em nên gọi thứ này là nhật ký, hoặc một bản cáo phó không có tang lễ. Vì sẽ không ai đến. Vì bà ngoại đã mất. Vì anh cũng không còn.
------------------------
Hồi ức 1 – Mười bảy tuổi – lần đầu gặp Trình Hiểu Dương.
Ký túc xá nho nhỏ trong trường cấp ba tư thục. Em – cô gái nghèo – đến ở nhờ vì được nhà anh tài trợ học bổng, sống cùng bà ngoại già yếu. Khi bà ngã bệnh phải nhập viện, người tới giúp không phải ai khác – là anh.
"Cô là Chúc An Nhiên?"
Giọng anh lạnh tanh, không cần nhấn nhá. Nhưng ánh mắt lại không giấu nổi tia dịu dàng khi nhìn em ngồi bệt trước cửa phòng y tế.
"Bà cô đang ở phòng số 3. Tôi đưa cô tới."
Lần đầu, em không nói gì. Nhưng trái tim lại đập lạc nhịp. Nhịp đập bất thường, bác sĩ từng nói vậy. Nhưng em biết nó chỉ lệch khi đối diện với anh.
Từ lần đó, anh trở thành cơn mưa đầu mùa của em – lạnh buốt nhưng cuốn hút đến nhói lòng.
---
"Anh bảo em ngốc. Em cũng thấy vậy. Ngốc tới mức tin rằng người như anh – con trai của một gia tộc giàu có – có thể ở cạnh người như em. Nhưng rồi anh lại là người nắm tay em trước tiên."
"Vậy... là em không sai khi yêu. Chỉ là sai khi nghĩ mình sẽ đủ quan trọng để anh chọn ở lại."
Chúng ta từng yêu nhau bằng tất cả những gì vụng về và khờ dại nhất. Anh từng ôm em giữa sân trường khi bạn bè chỉ trỏ. Từng nói với cả thế giới rằng: “Đây là người con gái tao yêu.”
Nhưng tình yêu chẳng phải giáp trụ bảo vệ em khỏi thế giới. Nó là con dao hai lưỡi – càng siết chặt càng chảy máu. Những lời đồn, sự ghét bỏ, ánh nhìn khinh thường... dần dần bào mòn niềm tin. Rồi chính anh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Anh nghĩ em lợi dụng. Anh nghĩ em nhận học bổng để tiếp cận. Anh nghĩ em dùng ánh mắt đau khổ để trói buộc sự thương hại.
Anh quên mất, người khóc vì anh đầu tiên – là em. Người ngủ ngồi trong hành lang bệnh viện để chăm bà – là em. Người từng bỏ ăn để dành tiền mua quà sinh nhật cho anh – cũng là em.
---
Thời gian qua như cát trôi trong tay. Em mất đi sức khỏe, tuổi trẻ, cả chính mình – chỉ để giữ lấy tình yêu ấy. Nhưng anh lại rút tay về như thể chưa từng hứa hẹn điều gì.
Trình Hiểu Dương – cái tên giờ đây chỉ còn vang vọng trong trí nhớ. Chúng ta đã từng hứa đi cùng nhau qua những cơn mưa, vượt qua ánh nhìn khinh bỉ, vượt qua cả những lời nguyền rủa rằng: “Con nhỏ đó chỉ biết lợi dụng!”
Nhưng rồi... anh cũng rời đi. Khi em cần anh nhất.
Hôm em phát hiện bệnh trở nặng, em đã tìm anh. Nhưng người mở cửa không phải anh. Mà là một cô gái lạ trong áo sơ mi của anh.
Anh đứng phía sau, không nói gì. Còn em – đứng chết trân như một kẻ ăn xin không được bố thí một cái nhìn thương hại.
Em về. Và không bao giờ tìm anh nữa.
---
Dòng cuối của trang nhật ký hôm ấy:
"Nếu sau này anh có đọc được những dòng này, xin đừng hối hận. Vì khi anh quay lưng… em đã chết trong tim anh rồi. Nhưng nếu còn một kiếp sau, xin anh... đừng nhận ra em. Vì trái tim này không chịu nổi thêm lần tan vỡ nào nữa."
---
(Chương 1 kết thúc)