Bây giờ tôi chỉ còn lại mình trong căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng đồng hồ vang lên từng giây, như một lời nhắc nhở không thể chối bỏ: thời gian đang dần cạn kiệt. Thực ra, tôi không còn sức để đau, không còn sức để khóc. Những cảm xúc này… đã cạn từ lâu rồi.
"An Nhiên, mày còn sống không?"
Giọng của Gia Khang vang lên trong điện thoại, cắt đứt sự im lặng của tôi. Anh là người bạn duy nhất vẫn cố gắng gọi cho tôi, hỏi thăm tôi, nhưng tôi có thể thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt anh mỗi lần chúng tôi gặp nhau. Dù là bạn bè, anh vẫn không thể hiểu được nỗi đau của tôi.
"Tôi vẫn sống," tôi đáp, giọng khô khốc, chẳng chút cảm xúc. "Chỉ là… sống mà như chết thôi."
Anh im lặng một lúc lâu, tôi nghe được tiếng thở dài của anh từ bên kia.
"An Nhiên, đừng tự làm tổn thương mình. Cậu không phải thế này."
Tôi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chỉ làm đau thêm trong lòng. "Cậu không hiểu đâu, Gia Khang. Cậu không biết… tôi đã phải trải qua những gì."
Câu chuyện về tôi và Trình Hiểu Dương, chúng tôi chỉ là một vở kịch. Đó là một cái tên quá lớn mà tôi không thể sánh kịp. Tôi từng nghĩ rằng mình có thể bước vào thế giới của anh ấy, nhưng cuối cùng, tôi chỉ là một món đồ chơi trong trò đùa của những người có quyền thế.
---
Ngày 1 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
"Em... muốn cứu bà ấy à?" Trình Hiểu Dương hỏi, mắt anh lạnh lùng nhìn tôi qua màn đêm.
Tôi không thể nói dối, nhưng tôi cũng không thể từ chối. Anh chỉ là con cờ trong tay của gia đình mình, và tôi, tôi là người bị kéo vào trò chơi đó. "Tôi cần tiền để trả nợ cho bà nội."
Anh cười nhạt, không đáp lại ngay lập tức. "Vậy thì em sẽ làm người yêu của tôi?"
Lúc ấy, tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ gật đầu, biết rằng lời hứa ấy chỉ là một cái cớ để anh có thể chơi đùa với tôi. Nhưng tôi lại không nghĩ rằng, trong suốt quãng thời gian sau đó, tôi lại bắt đầu yêu anh thật lòng.
---
Ngày 25 - Lúc Tình Yêu Bắt Đầu Thấm Dần
Chúng tôi bắt đầu từ một nơi rất xa nhau. Tôi không biết anh có yêu tôi không, nhưng tôi đã dần dần yêu anh. Cảm giác ấy thật khó tả, như thể tôi đã bị lạc vào một thế giới khác, nơi tình yêu không phải là một điều đẹp đẽ, mà là một vết thương chồng chất.
"An Nhiên..." Anh gọi tên tôi trong đêm tối. "Em biết không? Anh không muốn em chỉ là một trò chơi."
Tôi nhìn anh, cảm nhận thấy sự chân thành trong đôi mắt anh, nhưng tôi không thể nào tin vào những lời nói đó. Anh là con trai của một gia đình quyền thế, còn tôi chỉ là một cô gái nghèo với quá khứ đầy tủi nhục. "Đừng nói vậy," tôi thì thầm, "Anh chẳng có lý do gì để yêu tôi."
---
Ngày 40 - Sự Phản Bội
"Anh tưởng em bỏ đi vì cái gì?" Hiểu Dương hỏi, giọng anh đầy lạnh lùng.
Tôi nhìn anh, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. "Tôi không thể tiếp tục sống trong một thế giới mà tôi không có vị trí. Anh không yêu tôi, Hiểu Dương. Anh chỉ thương hại tôi."
Anh im lặng, ánh mắt như cắt vào tim tôi. "Em sai rồi, An Nhiên. Em không hiểu gì hết."
"Vậy thì hãy để tôi ra đi. Tôi không thể sống trong một tình yêu không có tương lai," tôi nói, giọng nghẹn ngào.
---
Ngày 50 - Cái Chết Không Đến Từ Bệnh Tật
Những ngày sau đó, tôi chỉ còn lại sự im lặng và nỗi cô đơn vô tận. Mọi thứ đều nhạt nhòa, như thể tôi đã từ bỏ hết tất cả, kể cả bản thân mình.
Gia Khang đến thăm tôi, nhưng tôi không còn đủ sức để nói gì. "Cậu ấy không đáng, An Nhiên," anh nói, nhưng tôi chỉ cười nhẹ.
"Đúng vậy, cậu ấy không đáng."
Mọi thứ xung quanh tôi đã bắt đầu mờ dần. Cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm lấy tôi. Tôi biết, cái chết của tôi không đến từ bệnh tật, mà là sự từ bỏ. Sau khi nhận được bản sao giấy tờ chứng minh cha anh là người đã giết ba mẹ tôi, tôi không còn sức để chiến đấu nữa.
---
Ngày 70 - Những Đoạn Ký Ức Cuối Cùng
Cuối cùng, tôi chỉ còn lại cuốn nhật ký này, với những dòng chữ cuối cùng tôi muốn viết. Không phải để trả thù, không phải để chối bỏ, mà để giải thoát.
"Em tha thứ. Không phải vì họ xứng đáng, mà vì em không muốn mang theo hận thù xuống mồ."
Tôi biết, trong khoảnh khắc đó, tôi đã từ bỏ mọi thứ. Nhưng tôi vẫn yêu anh, Trình Hiểu Dương. Nếu ngày ấy, anh đứng về phía tôi một lần thôi, có lẽ chúng ta đã có một đứa con, và đặt tên nó là "Hy Vọng."
---
( Chương 3 : kết )