Ngày em chính thức rơi xuống đáy của tuyệt vọng, không phải là ngày bác sĩ bảo rằng em chỉ còn chưa đầy một năm để sống. Mà là ngày anh nói:
"Tôi không thể tin cô nữa, An Nhiên. Tất cả chỉ là một vở kịch đúng không? Một cô gái nghèo đáng thương, mồ côi, học giỏi – quá hoàn hảo để là thật."
Ánh mắt anh lúc ấy... lạnh hơn mọi cơn mưa em từng đi qua.
Em không khóc. Không phải vì mạnh mẽ. Mà vì tim em đau quá, không còn nước mắt để rơi nữa
Em từng nghĩ, chỉ cần em đủ tốt, đủ kiên cường thì sẽ có một ngày mọi người ngừng chỉ trích, và anh sẽ tin em. Nhưng không. Họ không cần lý do để ghét em. Và anh – cũng không cần lý do để buông tay.
Cái tin nhắn ấy – đoạn chat em chưa từng gửi, lời mời em không hề biết – lại trở thành bằng chứng khiến anh tin rằng em phản bội.
“Em gửi cho hắn tin nhắn này à? Vào khách sạn?”
Anh ném điện thoại về phía em. Em nhìn. Lạnh người. Người trong đoạn chat ấy là một bạn nam cùng lớp. Một lần em để quên điện thoại trong phòng ký túc.
Em giải thích. Anh không nghe. Anh gầm lên:
"Cô giỏi đóng kịch lắm. Đáng lẽ tôi nên hiểu điều đó từ đầu."
Em về, đóng chặt cửa, nằm im lặng trong bóng tối. Bà ngoại vừa mất. Anh thì nghi ngờ. Và căn bệnh quái ác như thể vỗ tay mừng chiến thắng.
Mỗi đêm là một cơn co thắt ngực. Mỗi lần mở mắt ra, lại thấy mình may mắn vì chưa chết, và bất hạnh vì chưa được chết.
Một hôm, trời mưa lớn. Em đứng giữa sân trường, ướt sũng, nhưng không đi. Chỉ để đợi anh. Dù là một lời giải thích. Một tia hy vọng. Nhưng anh không đến.
Người đến là bạn cùng lớp – người từng chế giễu em:
"Cô vẫn tưởng mình là nữ chính sao? Thức tỉnh đi. Với gia thế đó, cô chỉ là công cụ giải trí cho hắn thôi."
Em mỉm cười. Lạnh hơn cả mưa. Em đã hiểu. Mọi thứ chưa bao giờ là của em.
---
Ngày em nhập viện cấp cứu vì cơn đau tim đầu tiên, bệnh viện gọi điện cho người thân. Không ai đến. Vì em không còn ai.
Họ gọi cho anh – người duy nhất em để lại số. Nhưng anh không đến.
Y tá bảo: “Cậu ta chỉ nói: Đừng làm phiền tôi.”
---
Trang nhật ký ngày hôm ấy:
"Em từng mong, nếu em chết đi, anh sẽ đến. Chỉ cần một lần thôi, để em biết em từng tồn tại trong tim anh. Nhưng giờ em không mong nữa. Vì em biết... em chưa từng có vị trí nào trong trái tim ấy."
"Anh biết không, Hiểu Dương? Nếu em không có trái tim này – em đã sống lâu hơn. Nếu không vì yêu anh – em đã không chết dần như thế này."
"Nhưng nếu được chọn lại, em vẫn sẽ yêu. Dù chỉ để biết... trái tim em có thể đau đến thế nào khi vỡ vụn."
---
(Chương 2 kết)