Ngày 172 – Phác đồ cuối cùng
“An Nhiên, cháu có thể sống thêm ba tháng… hoặc ba tuần, tùy thuộc vào việc cháu có điều trị tiếp hay không.”
Bác sĩ nhìn tôi, ánh mắt thành thật và buồn bã. Họ không biết rằng… tôi đã biết kết luận đó từ một năm trước, khi tôi tự đi kiểm tra sau một lần gây nghiện giữa sân trường.
Tôi nhẹ nhàng tất cả, ngay cả bà. Tôi sợ ánh mắt xót xa hơn nỗi đau có thể xác định. Tôi muốn sống như một người bình thường, ít nhất là cho đến khi mọi người thôi cần tôi mạnh mẽ.
---
Ngày 180 – Lễ tốt nghiệp không có ai chờ ở cổng
Tôi đội mũ cử nhân, tay chạy cầm tấm bằng khen. Bạn bè ôm nhau cười. Tôi một bước về phía cổng trường, nơi không có ai chờ, không có hoa, không có bà.
Điện thoại vang lên. Tin nhắn từ thư viện:
“Chúng tôi thành thật chia buồn. Bà Bùi Thị Mận – tử vong lúc 10:47 do choáng máu não.”
Tôi khụy xuống giữa cổng trường, bàn tay thẳng bằng góc đến giấy rách. Không có ai nhìn lại. Tôi đã khóc, lần đầu tiên trong nhiều tháng. Không phải vì bà mất… mà vì tôi đã không ở đó.
---
Ngày 190 – Đỉnh điểm của sự sụp đổ
Sau đám tang, tôi về lại ký túc xá. Khóa cửa. Balo bị ném ra ngoài. Mọi thứ tôi đều có sẵn trong phong bì. Một đoạn clip ghép tôi với một người đàn ông lạ mặt lan truyền khắp mạng. Tiêu đề: "Hotgirl học giỏi sống hai mặt – sự thật về học bổng thủ khoa."
Tôi gọi cho Hiểu Dương. Chuông máy, rồi tắt.
Ngày hôm sau, tôi thấy anh xuất hiện cùng Tạ Nhã Uyên, tay trong tay bước ra từ một nhà hàng sang trọng.
Người ta nói: "Cô ấy nghĩ ,qua là một món đồ đánh bạc. Anh ấy đã chọn người xứng đáng rồi."
Tôi không nói gì cả. Tôi chỉ ngước mắt nhìn trời, yên lặng cười.
---
Ngày 200 – Căn phòng bệnh, và một lá thư
Tôi tự viện bằng số tiền bán chiếc vòng cổ để lại. Không ai hay biết. Không ai cần biết.
Mỗi tối, tôi lại viết nhật ký. Không thể ghi nhớ để không bị quên.
Gia Khang, người bạn duy nhất, mang theo hộp sữa đậu nành và hỏi tôi : “Nếu một ngày cậu không còn nữa… cậu muốn để lại gì?”
Tôi cười. “Tôi muốn lại một câu chuyện khiến người ta không bối rối làm tổn thương người khác nữa.”
---
Ngày 215 – Lựa chọn cuối cùng
Bác sĩ đưa cho tôi giấy giá trị có giá trị. Tôi không ký tên.
Tôi rút cây bút, viết vào cuối tờ đơn: “Cảm ơn vì đã yêu tôi nhiều lần. Nhưng tôi chọn cái kết của riêng mình.”
Đêm đó, tôi nhốt mình trong phòng, viết trang cuối cuốn nhật ký:
“Hiểu Dương, nếu một ngày anh đọc được những dòng này…
Xin đừng khóc.
Em tha thứ cho anh. Không phải vì nó đáng được thứ.
Mà vì em không muốn mang theo thù hận xuống mồ.”
---
Ngày 220 – Hồi kết
Sáng hôm nay, y tá tìm thấy tôi đã không còn , cuốn nhật ký đặt gọn trên đệm, nụ hôn trên môi.
Không ai giết tôi. Không có ai.
Chính tôi… đã chọn kết thúc.
---
Tái bút – nhật ký cuối cùng:
“Nếu ngày ấy anh đứng về phía em một lần thôi…
Có lẽ… ta đã có một đứa con.
Em muốn đặt tên nó là: :"Hy Vọng.”
---
( chương 4 kết thúc )