[Căn phòng trọ cũ – Một năm sau ngày An Nhiên qua đời]
Căn phòng vẫn còn mùi hoa bưởi khô.
Anh đẩy cửa, bụi mờ lặng lẽ bay lên, như linh hồn em vẫn quanh quẩn đâu đây.
Trình Hiểu Dương đứng lặng. Không ai gọi tên anh. Không còn ai.
Chỉ có chiếc hộp gỗ cũ kỹ trên bàn, và một cuốn sổ bìa da, cũ đến mức mép đã bong tróc.
Anh run tay mở ra.
Trang đầu tiên… nét chữ quen thuộc như gió thổi từ quá khứ.
“Nếu anh đọc được những dòng này, thì em đã không còn nữa.
Em không oán anh, chỉ mong… anh nhớ em từng sống thật.”
“Tôi không biết... mình là kẻ giết người.”
Khi cuốn nhật ký đến trang thứ năm, tay anh đã siết chặt đến bật máu.
“Anh biết không, lúc em bị cả trường tẩy chay vì đoạn clip đó,
Em chỉ mong anh nói một câu: 'Tôi tin cô ấy.'
Nhưng anh đã im lặng.
Sự im lặng của anh, lớn hơn cả ngàn lời vu khống.
Hiểu Dương gục đầu.
Anh không biết, chính anh là nhát dao cuối cùng đâm vào tim cô gái ấy.
---
“Em không chết vì bệnh. Em chết vì tuyệt vọng.”
“Bệnh của em không cần kết thúc như thế.
Nhưng em mệt, mệt vì phải chứng minh em vô tội.
Mệt vì phải xin từng hơi thở để sống tiếp cho người khác.”
Anh đọc đến đó, đã không còn đứng nổi.
Ngồi sụp xuống giữa căn phòng, anh thấy mình như một cậu bé — mất mẹ, mất cha, giờ mất luôn cả người duy nhất dám nhìn vào vết thương anh và không sợ hãi.
---
“Bà em mất. Em cũng đi. Người bạn duy nhất… rời khỏi nước ngoài.”
“Anh có biết, ngày em dọn ra khỏi ký túc xá, trời mưa?
Không ai tiễn, không ai hỏi em có chỗ để đi.
Em đã ngủ ở trạm xe buýt 2 đêm liền, rồi mới tìm được căn phòng này.”
Anh ôm cuốn sổ vào ngực.
Một phần linh hồn anh, nằm lại ở mỗi con chữ — những điều cô giấu, những nỗi đau cô không từng nói, vì… sợ anh khó xử.
----
“Nếu có kiếp sau…”
“…Em không muốn gặp lại anh.
Vì nếu vẫn yêu anh, em lại đau như kiếp này.”
“Nhưng nếu anh vẫn còn thương em…”
“Hãy sống, như thể mỗi ngày có em nhìn anh.”
---
(Một năm sau)
Trình Hiểu Dương từ chối mọi hôn sự do cha sắp đặt.
Anh rời công ty gia đình, đi dạy học ở một ngôi trường vùng cao.
Mỗi năm, vào ngày 3 tháng 9 — ngày An Nhiên mất, anh lại trở về căn phòng cũ.
Đốt một nén nhang, đặt cạnh cuốn nhật ký, và nói nhỏ:
“An Nhiên…
Anh vẫn còn sống.
Nhưng không ngày nào, là sống thiếu em.”
---
Và ở đâu đó trong cơn gió cuối thu, như có tiếng ai cười khe khẽ.
Không oán hận. Không đau lòng. Chỉ là một linh hồn đã được giải thoát.
---
[HẾT]