Chương 9: Những Bí Mật Sâu Thẳm Trong Đêm

"Cũng như mỗi đóa hoa, dù có tàn úa, nó vẫn từng nở rộ kiêu hãnh, dẫu biết rằng sẽ có ngày gió mùa đến, cuốn đi mọi thứ."

Sáng hôm sau, Tuyết Nghi thức dậy trong một căn phòng không giống bất kỳ nơi nào cô từng ngủ. Đó không phải là căn phòng lạnh lẽo, đầy bóng tối của nhà mình, mà là căn phòng ấm áp, nhỏ bé nhưng có một cảm giác an toàn kỳ lạ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhỏ, chiếu lên gương mặt đang chìm trong giấc ngủ của cô.

Thẩm Cao Viễn không còn trong phòng, nhưng tiếng động từ nhà bếp đã đánh thức cô. Cô vội vàng ngồi dậy, cố gắng che giấu cảm giác lạ lẫm khi thấy mình ngủ ở đây. Cô không thể hiểu nổi, vì sao sau bao nhiêu đau khổ, cô lại cảm thấy một chút ấm áp trong căn phòng này? Một phần lý trí cảnh báo cô, nhưng trái tim lại không muốn rời đi.

Cô đứng dậy, đi ra ngoài.

---

"Cậu làm gì vậy?"

Cao Viễn đang đứng trước bếp, tay cầm chảo, mùi thức ăn lan tỏa. Anh không quay lại, chỉ nói nhẹ:

"Đợi cậu dậy thì làm bữa sáng."

Tuyết Nghi ngẩn người, rồi chợt bật cười khẽ. Cô không thể tin được rằng mình đang ở đây, với người này – người mà trước đây chỉ là một bóng dáng mờ nhạt trong cuộc sống của cô.

"Tôi có thể làm gì giúp không?" – Cô hỏi, bước lại gần bàn ăn.

"Cậu chỉ cần ngồi ăn là được rồi."

Nhưng khi cô ngồi xuống, nhìn những món ăn đơn giản, cô không thể không nghĩ đến những bữa cơm lạnh lẽo ở nhà. Một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng, nhưng cô lại không muốn thể hiện ra ngoài. Cô cắn chặt môi.

"Thế… bệnh của cậu... thế nào rồi?" – Cô hỏi, lời lẽ lạ lẫm, như thể đây là câu hỏi đầu tiên họ thực sự đối diện.

Cao Viễn ngừng tay, nhìn cô chằm chằm. Một thoáng im lặng, rồi anh cười khẩy, giọng trầm:

"Đó là điều tôi luôn giấu. Nhưng bây giờ có lẽ tôi phải nói với cậu."

Tuyết Nghi nhìn vào mắt anh. Cảm giác như có gì đó rất lớn, rất nặng nề đang bao phủ. Một bí mật sâu kín hơn tất cả những gì cô từng biết.

"Tôi bị bệnh tim di truyền." – Anh ngừng lại, nhìn xuống tay mình, dường như không muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô. "Không lâu nữa tôi sẽ phải... ra đi."

Tuyết Nghi nghẹn ngào. Đầu óc cô như quay cuồng, những lời anh nói như một nhát dao cắm vào trái tim cô.

"Cậu đừng nói thế… Chúng ta có thể tìm cách chữa trị mà." – Cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô là một cơn bão tàn phá.

Anh lắc đầu, vươn tay chạm nhẹ lên tóc cô, như muốn trấn an. Nhưng có gì đó trong ánh mắt anh đã mất đi vẻ tự tin ban đầu.

"Cái gì cũng có giới hạn của nó, Tuyết Nghi. Cứu chữa sao được khi mà... cơ thể tôi đã quá yếu rồi."

Cô nắm chặt tay anh, không để anh rút ra.

"Tôi không sợ, Cao Viễn." – Cô nói, giọng đầy quyết tâm – "Cứ cho là không có cách chữa trị, ít nhất chúng ta có thể sống hết những ngày cuối cùng với nhau."

Một tia sáng loé lên trong mắt anh, nhưng anh không nói gì thêm.

---

Ngày hôm đó, Tuyết Nghi không còn cảm thấy nỗi sợ hãi khi đối diện với Cao Viễn nữa. Cô biết rằng dù anh có ra đi, cô cũng sẽ không thể để anh một mình trong những giây phút cuối cùng. Nhưng, xung quanh cô, một cơn bão khác đang âm thầm đến.

---

Chiều tối hôm đó, khi Tuyết Nghi về nhà, cô phát hiện một chiếc xe sang trọng đỗ ngay trước cửa. Cô không cần nhìn cũng biết đó là xe của Lý Duy Tường – thiếu gia tập đoàn Lý thị, người đã từng gây khó dễ cho cô trong trường học.

---

"Em đã trở về rồi." – Lý Duy Tường bước xuống xe, mỉm cười một cách mờ ám. "Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Tuyết Nghi đứng im, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cô. Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe khác đỗ ngay sau xe của Lý Duy Tường. Lý Gia Hữu – thiếu gia tập đoàn Gia Hữu, người từng có ý định theo đuổi cô, bước xuống với vẻ mặt nghiêm túc.

---

“Tôi nghĩ... chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện thật rõ ràng, cô Hàn Tuyết Nghi.” – Lý Gia Hữu nói, ánh mắt lấp lánh ý đồ.

---

[HẾT CHƯƠNG 9]