"Trong cuộc sống này, không phải tất cả mọi thứ đều có thể chữa lành. Có những vết thương sẽ ở lại mãi mãi, dù chúng ta có cố gắng bao nhiêu."
---
Bước vào nhà, Tuyết Nghi cảm thấy mình như con cá bị mắc cạn giữa hai bờ tuyệt vọng.
Lý Duy Tường đứng trước cổng, nở một nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt của anh ta sắc như dao. Kế bên anh ta là Lý Gia Hữu, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc. Chúng không phải là những gương mặt có thể quên đi dễ dàng.
"Tuyết Nghi, em không nghĩ là có thể lẩn tránh mãi như thế được." – Lý Duy Tường lên tiếng, giọng điệu đầy tính chất chiếm hữu. "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
Tuyết Nghi đứng sững lại, trái tim cô đập thình thịch. Cô biết cái gì đang đến, nhưng lại không muốn đối mặt. Những lời nói nhẹ nhàng của Duy Tường như từng nhát đâm vào cảm giác an toàn mong manh cô đang cố gắng xây dựng.
"Tôi không có gì để nói với các người." – Tuyết Nghi lạnh lùng đáp lại, cố gắng kiềm chế những cơn sóng trong lòng.
"Đừng vội làm ra vẻ lạnh lùng, cô Hàn." – Lý Gia Hữu lên tiếng, lần đầu tiên mở miệng, giọng nói mang theo một chút khinh miệt. "Chúng ta đều biết rõ em là ai. Đừng nghĩ rằng sự nổi bật của em trong trường sẽ che giấu được mọi thứ."
Ánh mắt cô lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi. Tuyết Nghi nhìn họ, không để lộ sự sợ hãi. Cô không phải là con rối trong tay những người giàu có này, nhưng… liệu cô có đủ sức để thoát ra?
"Các người muốn gì?" – Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ vững lập trường.
"Tôi muốn em nhớ một điều." – Duy Tường tiến lại gần, giọng nói nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Dù em có học giỏi hay xinh đẹp đến đâu, em vẫn là một người con gái của gia đình nghèo khó. Em không thể mãi sống trong thế giới của những kẻ giàu có như chúng tôi mà không trả giá."
Đầu óc cô như choáng váng, nhưng cô không để lộ điều gì ra ngoài. Cô quay người, bước vào trong nhà, rồi nói vỏn vẹn một câu:
"Các người sẽ không làm gì được tôi."
Nhưng trong lòng, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó khắc sâu hơn bao giờ hết – một lời đe dọa, một cái bẫy vô hình mà cô đang bị cuốn vào, dù không muốn.
---
Cao Viễn trở về căn nhà trọ vào lúc tối muộn. Anh đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Tuyết Nghi, nhưng lại không biết phải làm gì để giải quyết. Cô không nói gì về cuộc gặp gỡ với Duy Tường và Gia Hữu, nhưng sự lo âu trong ánh mắt cô không thể giấu giếm.
"Em làm sao vậy?" – Cao Viễn hỏi, giọng anh trầm và có chút lo lắng.
Tuyết Nghi im lặng, chỉ lắc đầu.
"Tôi không sao." – Cô đáp, nhưng Cao Viễn có thể nhận ra sự mệt mỏi trong câu nói ấy. Anh biết rằng, dù cô có kiên cường đến đâu, thì những áp lực bên ngoài vẫn đang dồn nén cô từng ngày.
Cao Viễn tiến lại gần, chạm nhẹ vào vai cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không giấu diếm sự quyết đoán.
"Nếu có ai đó dám động đến em…" – Anh ngừng lại, như không muốn nói ra những từ tiếp theo. Tuy nhiên, đôi mắt anh đã nói lên tất cả.
Tuyết Nghi cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của anh, nhưng lại không biết phải làm sao để bảo vệ anh khỏi những nguy hiểm đang rình rập.
"Cao Viễn…" – Cô mím môi, không nói hết câu. Cô muốn nói là “em sợ”, nhưng lại không thể thốt lên.
Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Đừng sợ, em không bao giờ phải đối mặt với điều này một mình."
---
Sáng hôm sau, Tuyết Nghi nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ. Khi mở ra, cô thấy một đoạn video ngắn, trong đó là cảnh Cao Viễn bị ba người đàn ông lạ mặt đánh đập. Cô không thể tin vào mắt mình. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, đôi tay run rẩy cầm điện thoại.
"Cậu ấy bị sao vậy?" – Cô thì thầm, lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Nhưng trong đầu cô lại lóe lên một ý nghĩ – chỉ có thể là Lý Duy Tường và Lý Gia Hữu đang nhắm đến anh. Cô biết, cuộc chơi này không chỉ liên quan đến cô nữa.
Cô phải ra tay.
---
[HẾT CHƯƠNG 10]