“Có những nỗi đau không thể gọi tên, chỉ có thể ôm chặt lấy mà rơi nước mắt. Và có những vết thương… chỉ máu mới có thể lên tiếng.”
---
Đêm Bắc Kinh lạnh đến buốt da. Những ngọn đèn neon mờ mờ ảo ảo hắt xuống con hẻm nhỏ nơi Cao Viễn đang nằm. Máu từ trán anh chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi đã sờn cũ. Những tiếng bước chân xa dần… kẻ đánh anh đã rời đi.
Tuyết Nghi chạy như điên, chân trần, không kịp mang áo khoác. Cô chỉ cầm theo duy nhất chiếc điện thoại với tin nhắn cuối cùng: “Muốn hắn sống thì đến nhanh.”
Khi cô đến nơi, cô đã hét lên.
"Cao Viễn!"
Anh nằm im, mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không thể mở ra. Cô quỳ sụp xuống, ôm lấy đầu anh. Bàn tay anh nhòe máu, nhưng lại yếu ớt nắm lấy tay cô.
"Đừng khóc…" – Giọng anh khàn đặc, yếu ớt như tàn tro sắp vụt tắt. "Anh vẫn còn sống…"
"Ai làm? Ai đánh anh?" – Cô gào lên, giọng đầy tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt.
Cao Viễn không trả lời. Nhưng ánh mắt anh nhìn về phía con hẻm sâu hun hút, nơi ánh đèn neon chập chờn như trái tim rối loạn.
---
Ngày hôm sau, cả trường rộ lên tin tức: “Thẩm Cao Viễn bị hành hung dã man trong hẻm tối.”
Không ai dám nói gì, nhưng tất cả đều ngầm hiểu: có bàn tay của hai thái tử gia phía sau.
Tuyết Nghi ngồi ở hành lang bệnh viện, tay run lên bần bật. Trái tim cô rỉ máu. Nhưng không phải vì sợ. Mà vì giận. Cô chưa từng cảm thấy mình muốn trả thù đến thế.
Cô bước vào phòng bệnh. Thẩm Gia Ninh đang ngồi canh anh trai. Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
"Cậu là người duy nhất mà anh tớ tin tưởng. Đừng để anh ấy chết…" – Gia Ninh nghẹn ngào.
"Cậu ấy sẽ không chết. Nhưng từ hôm nay… tớ cũng không để ai chạm vào cậu ấy nữa." – Tuyết Nghi siết chặt nắm tay, giọng lạnh như băng giá.
---
Buổi chiều hôm đó, cô tự mình đến tìm Lý Gia Hữu.
Quán café hạng sang, tiếng nhạc du dương lạ lẫm với cơn thịnh nộ trong lòng cô. Gia Hữu ngồi sẵn, vẻ mặt bình thản như chưa từng làm gì.
"Tôi đến để hỏi một câu thôi." – Tuyết Nghi nhìn thẳng vào mắt hắn. "Các người có bao giờ cảm thấy hối hận khi đẩy một con người xuống vực không?"
Gia Hữu cười nhạt. "Cô tưởng mình là ai? Một bông hoa dại giữa mùa tuyết sao? Chúng tôi chỉ dẫm nát những thứ không thuộc về tầng lớp mình."
Tuyết Nghi bật cười. Nụ cười đau đớn nhưng sắc như dao.
"Sai rồi. Tôi không phải hoa dại. Tôi là gai nhọn." – Cô cúi người xuống, ghé sát vào tai hắn. "Và các người… sẽ rớm máu."
---
Tối hôm đó, cô về nhà và cắt tóc. Từng sợi tóc dài rơi xuống sàn lạnh. Đôi mắt cô trong gương như ánh băng dưới vực sâu.
Từ hôm nay, Hàn Tuyết Nghi – con gái bị ruồng bỏ, bị bạo hành, sẽ không còn nữa.
Cô sẽ chiến đấu. Vì Cao Viễn. Vì chính mình. Và vì những người yếu đuối không bao giờ có quyền lên tiếng.
---
“Có những cô gái không sinh ra để làm công chúa, mà để trở thành thanh gươm giữa màn đêm.”
---
[HẾT CHƯƠNG 11]