Chương 12: Đêm Tối Tàn Phá

“Vết thương không nhìn thấy không phải là vết thương dễ chữa lành. Đau đớn nằm trong những góc tối mà không ai có thể thấy, chỉ có thể cảm nhận. Và khi cơn giận bùng cháy, nó sẽ phá hủy mọi thứ.”

---

Bầu trời Bắc Kinh tối đen như mực, không một ngôi sao. Ánh đèn đường le lói không đủ để chiếu sáng, chỉ tạo thành những vệt sáng đục mờ trong bóng tối. Tuyết Nghi đứng trên ban công, nhìn ra phố. Tâm trạng cô rối bời, cảm giác như mọi thứ sắp vỡ vụn. Duy Tường và Gia Hữu không phải là những kẻ dễ bị đánh bại, và lần này, họ đã quyết định đẩy cô đến bờ vực.

Cao Viễn nằm trên giường bệnh, cơ thể anh vẫn còn mệt mỏi vì trận đòn thừa sống thiếu chết, nhưng ánh mắt anh đã không còn mờ nhạt như trước. Anh nhìn Tuyết Nghi, ánh mắt không nói lên lời, nhưng cô hiểu.

"Tuyết Nghi, em có thể làm gì?" – Anh hỏi, giọng khàn đặc, như gió thổi qua khe cửa hẹp.

Tuyết Nghi quay lại, không trả lời ngay lập tức. Cô bước lại gần giường bệnh, tay khẽ chạm vào bàn tay anh, hơi ấm truyền qua.

"Anh không hiểu đâu." – Cô thì thầm, đôi mắt tối sầm lại. "Em không phải là người yếu đuối mà anh nghĩ."

"Anh không nghĩ em yếu đuối." – Cao Viễn nhắm mắt lại, môi mím chặt. "Anh chỉ lo em sẽ đi quá xa… sẽ hủy hoại bản thân mình."

Cô nở một nụ cười đầy chua xót. "Hủy hoại bản thân?" – Cô nhếch mép. "Không, em sẽ không hủy hoại mình. Em sẽ chỉ hủy hoại những kẻ đã dám đụng vào chúng ta."

---

Ngày hôm sau, cô đến gặp Gia Ninh, một cô gái tinh tế và đầy cảm thông, nhưng cũng không thiếu sự sắc sảo. Tuyết Nghi biết, cô ấy là người duy nhất có thể giúp cô trong cuộc chiến này. Họ ngồi đối diện nhau, ánh mắt của Tuyết Nghi đầy quyết tâm.

"Tôi không thể để họ tiếp tục làm tổn thương Cao Viễn nữa." – Tuyết Nghi nói, giọng nói không còn nhẹ nhàng như trước. "Gia Ninh, tôi cần em giúp tôi."

Gia Ninh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Em biết chứ. Nhưng, em cũng không thể làm gì khi đối đầu với Duy Tường và Gia Hữu. Họ không phải là những kẻ dễ đối phó."

"Tôi không cần em lo lắng về họ." – Tuyết Nghi cắt ngang, giọng lạnh lùng. "Tôi sẽ khiến họ phải trả giá. Và nếu cần, tôi sẽ dùng chính họ để lật lại cục diện."

---

Cô không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Quyết định đã được đưa ra. Không có sự quay lại. Tuyết Nghi không còn là người đứng ngoài cuộc chiến này nữa. Cô bước vào một thế giới đầy nguy hiểm, nơi chỉ có những kẻ mạnh mẽ mới tồn tại.

---

“Thành công không phải là một điều dễ dàng, đặc biệt là khi phải đối mặt với kẻ thù không bao giờ ngừng tấn công.”

---

Đêm tối lại buông xuống. Tuyết Nghi không còn do dự. Cô đứng trước cửa nhà Duy Tường. Cô không gõ cửa, cũng không cần phải chào hỏi. Cô đi thẳng vào, ánh mắt kiên định, từng bước chân nặng nề trên nền đá cẩm thạch. Cửa mở rộng, và trong căn biệt thự sang trọng, Duy Tường đang ngồi đợi.

"Tuyết Nghi, em đến đây làm gì?" – Duy Tường cười nhẹ, ánh mắt vẫn không hề có sự lo lắng. Nhưng Tuyết Nghi đã thấy qua vẻ mặt đó – anh ta đang cố che giấu sự sợ hãi.

"Đến để kết thúc tất cả." – Tuyết Nghi lên tiếng, không chút sợ hãi.

"Em nghĩ mình làm được sao?" – Duy Tường cười khẩy, đứng dậy bước lại gần. "Em không thể đấu lại tôi đâu. Em chỉ là một con cờ trong trò chơi của chúng tôi."

Tuyết Nghi không trả lời, đôi mắt cô sáng lên, một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến tột cùng.

"Thế thì… tôi sẽ thay đổi trò chơi này." – Cô nhẹ nhàng nói.

---

Cô ra tay nhanh và chính xác. Trong một phút chớp nhoáng, cô đã có trong tay một món vũ khí mạnh mẽ hơn cả sự trả thù — một bí mật. Một bí mật có thể hủy hoại Duy Tường và Gia Hữu trong nháy mắt.

“Vết thương của bạn đã không còn chỉ là vết thương của riêng bạn nữa.”

---

[HẾT CHƯƠNG 12]