"Sự im lặng trước cơn bão không phải là bình yên. Đó chỉ là khoảnh khắc mà chúng ta lừa dối bản thân rằng mình còn thời gian."
---
Mùa đông đã đến, gió lạnh từng cơn thổi qua khung cửa sổ, cuốn theo những cơn mưa bụi lất phất. Tuyết Nghi ngồi đối diện với Cao Viễn trong căn phòng tối, ánh sáng duy nhất là từ ngọn đèn bàn mờ nhạt. Không gian yên ắng đến lạ thường, nhưng trong lòng mỗi người, sóng gió đã âm thầm dâng lên.
Tuyết Nghi không thể ngừng suy nghĩ về cuộc gọi từ Gia Hữu. Cô không biết hắn ta đã nắm được điểm yếu nào của cô, nhưng cô chắc chắn một điều: hắn không bao giờ từ bỏ. Đã quá lâu rồi, cô không còn sống trong thế giới an toàn mà trước đây cô mơ mộng. Giờ đây, cô là con mồi trong một trò chơi mà kẻ thù không chỉ có một, mà là cả một thế lực đen tối.
Cao Viễn nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt cô, hiểu rằng cô đang bị ám ảnh bởi những lo sợ và dự cảm xấu. Nhưng cậu không thể để cô sụp đổ. Dù cho mối quan hệ của họ đã trở nên phức tạp, cậu vẫn không thể rời xa cô.
“Cô không cần phải lo lắng quá. Tôi sẽ không để hắn ta làm hại cô.” Cao Viễn lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán.
Tuyết Nghi nhướn mày, ánh mắt cô sắc như dao. “Và cậu nghĩ mình có thể ngăn hắn ta lại sao? Gia Hữu là một con người đầy toan tính, hắn luôn đi trước một bước.”
Cao Viễn không trả lời ngay, mà chỉ im lặng một lúc lâu. Cậu cảm nhận được nỗi lo trong lòng Tuyết Nghi, nhưng không thể nói gì hơn. Cuối cùng, cậu đưa ra quyết định.
“Chúng ta không thể chỉ ngồi chờ hắn ta đến. Chúng ta phải chủ động. Cô phải tin tôi.” Cao Viễn đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm tĩnh lặng.
Tuyết Nghi im lặng, trong lòng đầy mâu thuẫn. Cô không thể tin tưởng vào ai, đặc biệt là những người như Cao Viễn, dù cậu có là người duy nhất khiến cô cảm thấy chút an toàn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại không thể từ chối sự quyết tâm trong ánh mắt của cậu.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Cuối cùng, cô cũng lên tiếng, tuy giọng nói của cô không hoàn toàn vững vàng.
Cao Viễn quay lại, ánh mắt cậu đăm chiêu. “Chúng ta sẽ tìm cách để đưa hắn ra ánh sáng. Mọi thứ hắn làm đều có sơ hở. Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ.”
Ngày hôm sau, một biến cố không lường trước đã xảy ra. Tuyết Nghi nhận được thông báo từ bạn bè về việc một trong những thiếu gia của Gia Hữu, Phan Duy, đột nhiên bị đe dọa và tấn công ở trường. Cảnh sát đã có mặt, và mọi sự chú ý đều đổ dồn về vụ việc. Mọi thứ nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Trong khi tất cả đang hoang mang, Tuyết Nghi nhận ra rằng đây có thể là cái bẫy mà Gia Hữu đã giăng ra.
“Cậu nghĩ là Gia Hữu sẽ làm như vậy sao?” Tuyết Nghi hỏi, bàn tay cô nắm chặt, giọng đầy lo lắng.
“Đúng vậy. Hắn ta sẽ không dừng lại ở đây.” Cao Viễn đáp, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tuyết Nghi. “Hắn luôn có những bước đi sau cùng. Và lần này, cô phải thật sự chuẩn bị cho mọi thứ.”
Tuyết Nghi gật đầu, mặc dù sự hoang mang trong lòng vẫn chưa dứt. Nhưng cơn bão này, cô không thể chỉ ngồi im chờ đợi. Cô không thể để bản thân một lần nữa trở thành nạn nhân trong trò chơi này.
---
Buổi tối, khi mọi thứ dường như lắng xuống, Tuyết Nghi nhận được một cuộc gọi lạ. Khi cô nhấc máy, giọng nói trong điện thoại không phải của Gia Hữu, mà là của một người khác – một giọng nữ, lạnh lùng và đầy uy lực.
“Tôi biết cô đang lo sợ. Nhưng không ai có thể cứu cô đâu, Tuyết Nghi.” Giọng nói ấy mang theo sự thách thức, khiến trái tim Tuyết Nghi thắt lại.
Cô bình tĩnh đáp lại, mặc dù trái tim đang đập thình thịch. “Cô là ai?”
Giọng nữ bên kia đầu dây cười nhẹ, rồi đáp, “Là người sẽ đẩy cô đến bước cuối cùng. Cô có dám đối mặt với sự thật không?”
Cuộc gọi đột ngột kết thúc, để lại một cảm giác rối bời trong lòng Tuyết Nghi. Cô không thể để mình bị khuất phục. Nhưng mọi thứ đang trở nên càng lúc càng phức tạp hơn, và cô biết, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng.
---
“Có lẽ... Chúng ta đã đến lúc phải ra tay.” Cao Viễn lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Tuyết Nghi.
Cô biết, không có sự lựa chọn nào khác. Dù cô có muốn hay không, trận chiến này đã bắt đầu.
[HẾT CHƯƠNG 16]