“Chỉ khi bạn đứng ở ranh giới của sự sống và cái chết, bạn mới biết mình thực sự cần gì. Đó là ánh sáng, hay là bóng tối?”
---
Tuyết Nghi nhìn vào gương, đôi mắt trống rỗng phản chiếu lại một con người mà chính cô cũng không nhận ra. Từ ngày cô bước vào cuộc chiến này, mọi thứ đã thay đổi. Cô không còn là cô gái yếu đuối, sợ hãi trước sự tấn công của gia đình hay xã hội nữa. Nhưng cái giá của sự thay đổi đó là sự cô đơn. Cô đã đánh đổi tất cả, thậm chí cả những phần mềm yếu trong mình, để có thể đứng vững trong cuộc sống này.
Vì những giây phút ấy, cô bắt đầu nhận ra rằng bản thân không thể mãi là kẻ phản diện trong câu chuyện của chính mình. Và ánh sáng duy nhất cô có thể nhìn thấy chính là Thẩm Cao Viễn.
“Tuyết Nghi, cẩn thận đấy.” Giọng của Cao Viễn vang lên, làm cô giật mình. Cậu đứng dựa vào khung cửa, ánh mắt không rời khỏi cô.
Cô quay lại, hơi lúng túng khi nhận ra cậu đã đứng đó từ khi nào. “Cảm ơn, nhưng tôi không cần bảo vệ.” Tuyết Nghi lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có một chút gì đó mềm yếu.
Cao Viễn bước đến gần hơn, vẻ mặt cậu trầm ngâm. “Nhưng tôi không thể để cô tiếp tục một mình.”
Câu nói của cậu như một mũi tên vô tình đâm thẳng vào trái tim cô. Tuyết Nghi, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn không thể tránh khỏi những tổn thương mà cô phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Đôi mắt cô, mặc dù cố gắng kiềm chế, nhưng cũng không thể che giấu sự yếu đuối mà cô đang cất giấu trong sâu thẳm.
“Tôi không cần ai cứu tôi.” Tuyết Nghi đáp lại, nhưng không còn sự quyết đoán như trước. Giọng nói của cô yếu ớt hơn, dường như mệt mỏi.
Cao Viễn nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng, cậu bước lại gần và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Không ai có thể cứu cô, Tuyết Nghi. Nhưng tôi sẽ không để cô đơn lẻ với nó. Dù thế nào, tôi cũng sẽ ở bên cô.”
Ánh mắt của Tuyết Nghi lóe lên một tia sáng yếu ớt. Cô chưa bao giờ thực sự cho phép ai đó bước vào cuộc đời mình. Nhưng Cao Viễn lại là một ngoại lệ. Dù là quá khứ đen tối hay sự lạnh lùng của cô, cậu vẫn ở lại.
---
Một tuần sau, khi mọi thứ dường như đang lắng xuống, Tuyết Nghi lại nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Giọng nói quen thuộc của Gia Hữu vang lên bên đầu dây.
“Tuyết Nghi, tôi biết cô đang tìm cách để hạ gục tôi, nhưng cô cũng nên nhớ một điều. Tất cả những gì cô làm, tôi đều có thể xoay chuyển nó trong tích tắc. Không phải một cô gái yếu đuối như cô có thể làm gì được tôi.”
Giọng Gia Hữu mang theo sự tự tin không thể che giấu. Tuyết Nghi siết chặt điện thoại trong tay, không hề sợ hãi.
“Cảm ơn, tôi sẽ dùng những lời này để làm động lực. Nhưng đừng nghĩ là mình có thể dễ dàng thoát khỏi mọi chuyện.”
Cuộc gọi kết thúc ngắn gọn, nhưng những lời của Gia Hữu vẫn khiến Tuyết Nghi cảm thấy như một sợi dây đang siết chặt lấy cổ mình. Cô biết, cuộc chiến này chưa bao giờ kết thúc. Hắn sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi mọi thứ đều thuộc về hắn.
---
Tối hôm đó, khi Tuyết Nghi và Cao Viễn ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cùng nhau lật lại những chứng cứ cô đã thu thập, một cảm giác lo lắng và bồn chồn dâng lên trong lòng Tuyết Nghi. Cô biết rằng đối thủ của mình không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc. Và lần này, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như trước.
“Cậu nghĩ họ sẽ dừng lại không?” Tuyết Nghi hỏi, ánh mắt không rời khỏi những tài liệu trên bàn.
Cao Viễn không trả lời ngay lập tức. Cậu im lặng một lúc, rồi cuối cùng lên tiếng. “Không. Họ sẽ không dừng lại, nhưng chúng ta cũng không thể lùi bước.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Tuyết Nghi hỏi, giọng cô lộ rõ sự căng thẳng.
Cao Viễn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt cậu ngập tràn quyết tâm. “Chúng ta sẽ làm những gì cần làm. Không có sự thỏa hiệp trong chuyện này. Đến cuối cùng, một người sẽ phải thắng.”
Câu nói của Cao Viễn khiến Tuyết Nghi cảm thấy có một sức mạnh mới mẻ. Cô biết rằng, nếu tiếp tục cùng cậu, cô sẽ không còn cô đơn trong cuộc chiến này nữa. Nhưng liệu họ có thể chiến thắng trước một đối thủ tàn nhẫn như Gia Hữu? Và cô, liệu có thể vượt qua được những thử thách mà cuộc đời đã dành cho mình?
---
[HẾT CHƯƠNG 15]