“Đừng bao giờ đánh giá thấp một con sói chỉ vì vẻ ngoài yếu đuối của nó. Khi đã bị đẩy vào chân tường, nó sẽ trở nên nguy hiểm hơn bất cứ ai.”
---
Mưa vẫn rơi, lạnh lẽo và dai dẳng. Bầu trời Bắc Kinh bao trùm bởi một lớp mây xám xịt, như tấm chăn che giấu những bí mật đen tối. Tuyết Nghi đứng trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, nhìn xuống dòng người vội vã dưới phố. Cô không vội, không hề có vẻ gì là lo sợ. Cảm giác này, sự lạnh lùng này, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cô.
“Không thể tin được…” – Cô thầm thì, tay nắm chặt thành lan can, ánh mắt sắc bén như dao cạo. “Mình đã làm được…”
Hôm qua, mọi thứ đã thay đổi. Những bí mật mà cô đã tìm ra, những bằng chứng có thể hủy hoại sự nghiệp và danh tiếng của Gia Hữu và Duy Tường, đã bắt đầu đi vào quỹ đạo của chúng. Nhưng cô biết, đó chỉ là bước đầu tiên. Cô không thể dừng lại. Những người như Gia Hữu và Duy Tường sẽ không dễ dàng buông tha cho bất kỳ ai, đặc biệt là những người dám đối đầu với họ.
“Cô không nghĩ là chúng tôi sẽ dừng lại chỉ vì vài tấm ảnh hay vài tài liệu ấy, đúng không?” Giọng nói của Gia Hữu vang lên sau lưng cô.
Tuyết Nghi quay lại, chỉ thấy một nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn. Hắn đứng đó, không có vẻ gì là lo lắng, như thể mọi thứ đều nằm trong tay hắn. “Cô nghĩ cô đang kiểm soát được mọi thứ?” Gia Hữu hỏi, ánh mắt đầy sự mỉa mai. “Cô không biết đâu, Tuyết Nghi. Những gì cô làm chỉ khiến cô càng lúc càng rơi vào cái bẫy của chúng tôi.”
Tuyết Nghi không sợ hãi. Cô đã chuẩn bị cho tất cả mọi tình huống có thể xảy ra. “Bẫy của các người?” – Cô cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán. “Các người nghĩ tôi chỉ có một chiêu à? Đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu các người muốn tôi dừng lại, thì các người sẽ phải trả giá gấp bội.”
Gia Hữu nhướng mày, nhưng không nói gì thêm. Hắn bước đến gần hơn, lướt qua người cô như một cơn gió lạnh. “Cô sẽ hối hận vì đã làm vậy.”
Tuyết Nghi không quay lại nhìn hắn, chỉ đứng đó, im lặng, nhưng trong lòng cô, ngọn lửa căm hận đang ngày càng bùng cháy. Hắn có thể nói gì, làm gì, nhưng cô đã sẵn sàng. Cô không phải là con gái yếu đuối của ngày xưa nữa.
---
Chiều hôm sau, khi Tuyết Nghi đang đi dọc theo con phố vắng, một chiếc xe đen bỗng dừng lại trước mặt cô. Cửa xe mở ra, và từ trong đó, một người đàn ông bước xuống. Đó là Duy Tường, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy không một chút cảm xúc. Nhưng lần này, không giống như mọi lần trước. Có một điều gì đó rất khác trong cách hắn nhìn cô.
“Cô không nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc chỉ như vậy, đúng không?” – Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo như gió mùa đông.
Tuyết Nghi đứng im, không lùi bước. Cô đã sẵn sàng đối mặt với hắn. “Tôi đã làm những gì tôi cần. Còn các người?”
Duy Tường tiến gần hơn, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. “Cô sẽ phải trả giá, Tuyết Nghi. Chúng tôi không phải là những kẻ dễ bị đánh bại.”
Cô cười nhạt, đôi mắt không có sự sợ hãi. “Tôi đã chuẩn bị cho tất cả rồi.”
Đúng lúc này, một tiếng động mạnh vang lên từ phía sau, làm cả hai người giật mình. Một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, tiến lại gần họ. Duy Tường quay lại, đôi mắt lóe lên một tia khó hiểu.
“Đã đến lúc rồi.” – Hắn thì thầm.
---
Đám người đó không đến gần ngay lập tức mà đứng lại một chút, để Tuyết Nghi cảm nhận được sức ép mà chúng tạo ra. Cô biết, chúng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Nhưng Tuyết Nghi đã chuẩn bị tâm lý cho tất cả. Cô không sợ hãi.
“Các người muốn làm gì?” – Tuyết Nghi hỏi, giọng không chút hoảng loạn.
Duy Tường chỉ mỉm cười, hắn ra hiệu cho một người đàn ông trong nhóm. Đám người đó bắt đầu tiến lại gần. Nhưng Tuyết Nghi không hề sợ hãi, cô sẵn sàng chiến đấu.
“Chúng ta có thể kết thúc chuyện này một cách dễ dàng,” Tuyết Nghi nói, giọng bình tĩnh nhưng chắc chắn. “Nhưng nếu các người muốn chơi đến cùng, thì tôi không sợ đâu.”
Và khi đám người đó lao vào, cô đã sẵn sàng để đối mặt với tất cả. Cô biết, cuộc chiến này không chỉ là chuyện của bản thân cô, mà là của tất cả những người đã từng bị áp bức, bị đẩy vào góc tối. Và cô sẽ không lùi bước.
---
[HẾT CHƯƠNG 14]