Chương 18: Đêm Tối Lặng Im

"Khi ánh sáng cuối cùng tắt dần, là lúc bóng tối thực sự lên ngôi. Nhưng trong bóng tối, ta vẫn có thể tìm thấy ánh sáng của riêng mình."

---

Sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, chiếu qua những kẽ lá mưa vẫn còn đọng lại trên các tán cây, Tuyết Nghi đứng đó, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng. Cô cảm thấy một sự trống rỗng sâu thẳm trong lòng, giống như một hố đen hút mọi thứ vào trong, không có lối thoát.

Mặc dù đã cố gắng tìm kiếm, nhưng cô không thể thoát khỏi cảm giác không thực sự thuộc về nơi này. Mọi thứ xung quanh dường như quá xa lạ, quá mệt mỏi.

"Cô ổn chứ?" Giọng Cao Viễn vang lên sau lưng cô. Tuyết Nghi quay lại, thấy cậu đứng ngay cửa, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấu mọi nỗi niềm của cô.

Tuyết Nghi không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, nhưng tâm trí cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ về cuộc gọi tối qua. Ai là người đứng sau tất cả? Tại sao họ lại muốn hãm hại cô và những người xung quanh? Cô không có đủ sức để đối phó với một thế lực lớn như vậy.

"Cậu không nói gì à?" Cô quay lại nhìn Cao Viễn, giọng có chút lạnh lẽo. "Tôi không thể cứ mãi lẩn tránh. Tôi cần phải biết sự thật."

"Cô đã biết quá nhiều rồi. Nếu cô muốn biết thêm, chúng ta sẽ phải bước vào một cuộc chiến không có đường lui." Cao Viễn nói, ánh mắt cậu nghiêm nghị. "Nhưng tôi sẽ đi cùng cô. Không ai có thể ngăn cản chúng ta."

Tuyết Nghi ngập ngừng một chút, nhưng rồi cô gật đầu. "Tôi không muốn làm gánh nặng cho ai. Tôi chỉ muốn... được sống thật sự."

Cao Viễn tiến lại gần, đặt một tay lên vai cô, khẽ mỉm cười. "Cô sẽ không phải một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."

---

Cả hai im lặng bước ra ngoài, trời sáng nhưng không có cảm giác ấm áp. Bầu không khí vẫn lạnh lẽo như đêm qua, như một dấu hiệu rằng mọi thứ chưa kết thúc, và họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

---

Ngày hôm đó, mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Một nhóm người lạ mặt xuất hiện trước cửa trường, những kẻ mà Tuyết Nghi không hề quen biết, nhưng lại biết rõ mọi thông tin về cô. Họ không đến để làm bạn, mà để cảnh cáo cô về những quyết định của mình.

"Cô là con mồi mà chúng tôi không thể để tuột mất." Một người trong số họ lạnh lùng nói, ánh mắt như dao sắc bén.

Cao Viễn đứng cạnh Tuyết Nghi, đôi mắt tối lại. "Cô ấy không phải là con mồi của các người."

Những kẻ lạ mặt cười nhếch mép. "Không, không phải bây giờ. Nhưng đợi một chút nữa, cô ta sẽ là tất cả."

Những lời nói đó vang vọng trong đầu Tuyết Nghi, khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi tột độ. Nhưng cô không thể để nỗi sợ hãi chiếm lĩnh. Cô đã vượt qua quá nhiều thử thách rồi, và không thể để mình yếu đuối nữa.

"Đừng lo, chúng tôi sẽ không để họ thắng." Cao Viễn nói, mắt cậu sáng lên một tia quyết đoán, như thể không gì có thể làm cậu lay chuyển.

Tuyết Nghi nuốt nước bọt, ánh mắt kiên định. "Cảm ơn cậu." Cô nói, dù lòng vẫn nặng trĩu, nhưng ít nhất cô biết rằng mình không còn đơn độc trong cuộc chiến này.

---

Một buổi tối, khi Tuyết Nghi đang ngồi trong phòng đọc sách, cố gắng tìm một chút bình yên giữa những hỗn loạn, thì một cú điện thoại khác vang lên. Lần này, không phải là giọng của kẻ thù, mà là của Gia Hữu.

"Tuyết Nghi." Giọng Gia Hữu khàn khàn, có gì đó rất khác lạ trong cách hắn gọi tên cô. "Cô muốn kết thúc tất cả không?"

"Cái gì?" Tuyết Nghi không hiểu nổi, nhưng trong lòng cô đã dấy lên một sự bất an.

"Có một cách để cô thoát khỏi tất cả, nhưng... cô phải đánh đổi rất nhiều thứ." Gia Hữu nói, giọng điệu như một con thú đang dụ dỗ con mồi.

"Tôi sẽ không tham gia vào trò chơi của anh." Tuyết Nghi đáp lại kiên quyết, nhưng tim cô lại đập nhanh hơn, không thể kiềm chế được sự lo lắng.

"Cô sẽ phải tham gia, Tuyết Nghi." Gia Hữu nói, giọng lạnh lùng. "Cô không thể thoát ra, vì cô đã biết quá nhiều."

Cuộc gọi kết thúc đột ngột, để lại trong lòng Tuyết Nghi một cảm giác nghẹt thở. Cô biết rằng giờ đây, mọi chuyện không chỉ là một cuộc chiến nhỏ nữa. Họ đã lôi cô vào một trò chơi không lối thoát, và không có cách nào để quay lại.

---

[HẾT CHƯƠNG 18]