Chương 19: Cái Giá Của Im Lặng

"Có những bí mật một khi được nói ra… sẽ chẳng còn ai được bình yên nữa."

---

Tối đó, bầu trời Bắc Kinh bị nhuộm bởi màu đen đặc quánh, không một vì sao, như chính tâm trạng của Tuyết Nghi lúc này. Cô ngồi trong góc căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng leo lét chiếu lên khuôn mặt tái nhợt. Bàn tay cô run rẩy khi mở cuốn sổ cũ – cuốn nhật ký của mẹ kế, thứ mà cô lén lấy được vào buổi chiều.

“Cô ấy không phải mẹ tôi... Cô ấy là ai?” – Trong những dòng chữ nguệch ngoạc, Tuyết Nghi phát hiện ra một điều: cô không phải con ruột của người phụ nữ kia. Và thậm chí... còn có một bí mật lớn hơn.

“Đứa con gái đó... nếu nó biết được chuyện quá khứ, cả dòng họ này sẽ lụi tàn.”

Tuyết Nghi chết lặng. Cô lật từng trang, từng dòng chữ như những vết dao cắt vào lòng. Cô hiểu vì sao mình luôn là cái gai trong mắt mẹ kế. Vì sao cô bị bạo hành, bị đánh đập không thương tiếc.

Cô là con của một người khác. Một người mẹ đã chết… vì một tai nạn mờ ám.

---

Trong khi đó, Thẩm Cao Viễn đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cũ kỹ. Cậu gọi điện cho một người – kẻ mà cậu chưa từng nghĩ sẽ dính vào. Giọng điệu lạnh lẽo:

"Tôi cần biết cái chết của ba tôi năm đó… có liên quan đến tập đoàn Tô thị hay không?"

Người đàn ông đầu dây bên kia khẽ cười, mang theo một sự chế giễu ẩn sâu:

"Muốn biết sự thật, phải trả giá. Mà cậu sẵn sàng chưa? Giá không rẻ đâu."

"Tôi đã trả bằng tuổi thơ của mình rồi. Còn gì để mất nữa đâu?"

Tiếng gió rít lên, lạnh như băng. Cao Viễn siết chặt nắm đấm. Mọi chuyện không còn là mối hận cá nhân. Đó là chuỗi dây xích khổng lồ, buộc chặt hai đứa trẻ với những bi kịch chằng chịt kéo dài suốt một thế hệ.

---

Sáng hôm sau, trong hành lang trường, hai thiếu gia Tô Dực và Hàn Triệt chặn đường Tuyết Nghi. Không còn vẻ ngông cuồng như trước, ánh mắt họ mang vẻ lo lắng khó hiểu.

"Tuyết Nghi, chúng ta cần nói chuyện." – Tô Dực cất tiếng, giọng trầm lặng.

Cô ngước lên, đối mặt với họ bằng ánh mắt không còn sợ hãi. "Tôi không còn gì để nói với những kẻ chỉ biết chơi trò quyền lực."

Hàn Triệt tiến lên một bước, tay cậu ta run nhẹ. **"Chúng tôi không biết… rằng có kẻ đứng sau tất cả những lần bắt nạt cô. Ngay cả vụ máu khó đông của cô… cũng không phải tai nạn."

Tuyết Nghi đứng khựng lại.

"Gì cơ?"

Tô Dực gật đầu, vẻ mặt nặng nề: "Có người đã tiêm chất chống đông vào thuốc bổ của cô. Chúng tôi chỉ phát hiện khi điều tra ngược lại… nhưng đã quá muộn."

Cả thế giới của Tuyết Nghi như vỡ vụn. Cô cảm thấy mình như con cờ nhỏ, bị đẩy vào một ván cờ mà tất cả đều biết luật chơi… trừ cô.

---

Tối hôm đó, trong cơn mưa tầm tã, Tuyết Nghi đến trước mộ mẹ ruột – nơi cô chưa từng đến từ khi biết sự thật. Gió lạnh quất vào mặt, nước mưa hòa với nước mắt.

"Mẹ ơi… con phải làm gì đây? Con sợ... nhưng con không thể trốn nữa."

Phía sau, Cao Viễn lặng lẽ bước tới, cậu không nói gì, chỉ che ô cho cô. Giữa không gian ướt át và u tối, hai con người – một mất mẹ, một mất cha – đứng bên nhau trong im lặng.

---

"Đến lúc vạch trần tất cả rồi." – Tuyết Nghi siết chặt tay, ánh mắt rực cháy trong cơn mưa.

"Nếu cái giá của sự thật là cả mạng sống này… thì tôi vẫn sẽ chọn nói ra."

---

[HẾT CHƯƠNG 19]