“Có những sự thật, một khi lộ ra… sẽ xé nát linh hồn kẻ sống.”
---
Bóng tối phủ lấy hành lang bệnh viện, nơi mà Tuyết Nghi đứng lặng trước cánh cửa phòng bệnh – nơi bác sĩ vừa xác nhận rằng cô không còn nhiều thời gian nếu tiếp tục chịu tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Căn bệnh máu khó đông không còn là điều cô có thể giấu giếm hay trốn tránh nữa.
Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả… là kẻ đứng sau tất cả những lần cô bị đánh đập, đầu độc, và bị đẩy vào tuyệt vọng… là một người rất thân quen.
---
“Mẹ kế…”
Tuyết Nghi ngồi trên ghế đá, cuốn sổ cũ trên tay, trang cuối cùng được lật ra. Một dòng chữ viết vội, run rẩy và điên loạn:
“Giống nó… giống như người đàn bà đó… Tao không thể chịu nổi! Tao phải khiến nó biến mất… từng chút, từng chút một…”
Tâm trí cô như nổ tung. Hóa ra, người mà cô gọi là mẹ chưa bao giờ coi cô là con. Bà ta ghét cô vì gương mặt cô giống mẹ ruột – người phụ nữ mà ba cô yêu tha thiết, nhưng lại chết tức tưởi trong một “tai nạn”.
Cùng lúc ấy, Thẩm Cao Viễn đang đối mặt với một kẻ lạ mặt – một nhân chứng sống của vụ cháy quán ăn năm xưa khiến ba cậu thiệt mạng. Người đàn ông ấy run rẩy:
“Tôi bị thuê… người thuê tôi chính là Tô Dực… Nhưng cậu ta cũng chỉ là con cờ. Đằng sau còn có kẻ lớn hơn nữa…”
Cao Viễn siết chặt tay, ánh mắt sắc như dao. “Là ai?”
“Một người phụ nữ… làm trong hệ thống y tế… từng là bác sĩ riêng của mẹ cậu.”
Gió thổi mạnh, cuốn theo sự thật như bão táp.
---
Tối hôm ấy, Tuyết Nghi đến nhà mẹ kế, trong tay là đoạn ghi âm lời thú nhận. Cô bước vào như một cơn bão lạnh.
“Vì sao?” – Cô hỏi, giọng không còn run.
Người đàn bà kia cười khẩy, ánh mắt như lưỡi dao rạch nát linh hồn:
“Vì mẹ mày cướp đi người tao yêu. Vì ánh mắt của mày luôn giống bà ta. Mỗi lần nhìn thấy mày… tao thấy mình bị phản bội. Thế là tao dạy mày cách sống… trong nỗi đau.”
Tuyết Nghi lặng lẽ đặt đoạn ghi âm lên bàn. “Bà sẽ phải trả giá.”
“Còn mày… mày nghĩ cảnh sát tin một con nhỏ bệnh tật như mày ư?”
“Tôi không cần họ tin. Tôi chỉ cần sự thật vang lên. Sự thật… có âm thanh rất lớn.”
Đêm đó, ngọn lửa bốc lên từ ngôi nhà ấy – không phải vì người chết, mà vì quá khứ không thể thiêu rụi.
Mẹ kế bị bắt ngay trong đêm. Nhưng trong ánh đèn xe cảnh sát, Tuyết Nghi không thấy hả hê. Cô chỉ thấy một phần của mình cũng chết theo.
---
Ngày hôm sau, tại trường học, mọi người đều bàn tán về “cô thủ khoa đã từng bị bạo hành.” Nhưng Tuyết Nghi không để tâm nữa. Cô lặng lẽ bước đi qua những ánh nhìn, đầu ngẩng cao, tay siết chặt túi sách – trong đó là bản xét nghiệm ADN, chứng minh cô không phải con ruột của người cha hiện tại.
Cô mồ côi từ lâu. Và nay mới thực sự hiểu được điều đó.
---
"Thế giới này tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn tồn tại. Vẫn bước tiếp, với đôi chân rướm máu."
---
[HẾT CHƯƠNG 20]