“Một người có thể chịu được bao nhiêu vết thương từ những kẻ xa lạ? Và thêm bao nhiêu nhát dao từ người mà họ yêu thương nhất?”
---
Thẩm Cao Viễn lao vào phòng hiệu trưởng như một cơn lốc. Đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay siết chặt tập hồ sơ mà Gia Ninh vừa để lại trên bàn bếp cùng dòng chữ:
“Em xin lỗi, anh hai.”
Giấy tờ ngả nghiêng, từng dòng chữ như thiêu đốt mắt anh.
Tuyết Nghi – mã bệnh nhân thử nghiệm số 17, biến chứng máu không đông – tình nguyện viên dưới sự giám hộ của người thân…
Chữ ký phía dưới là của Gia Ninh.
Cao Viễn đứng lặng. Trong lòng anh là một trận động đất âm thầm, khiến tim anh như nứt toác ra từng mảnh.
“Tôi đã… không bảo vệ được cô ấy…” – anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Rồi như không thể chịu được nữa, anh đấm mạnh vào tường, máu chảy đỏ tay.
---
Tuyết Nghi không ở trường. Cô biến mất.
Như chưa từng tồn tại.
Điện thoại không liên lạc được. Địa chỉ nhà đóng cửa. Camera ký túc xóa sạch dữ liệu. Mọi thứ như thể có ai đó đang cố tình xóa sạch dấu vết của cô.
Cao Viễn chạy khắp Bắc Kinh, từ con hẻm cũ, bệnh viện cũ, đến cả quán trà ven hồ nơi cô từng nói muốn thử một lần. Không một bóng dáng. Chỉ có tuyết. Và im lặng.
“Nghi…” – anh gọi tên cô giữa cơn gió tuyết mịt mù – “Em không thể bỏ anh lại như vậy. Đừng như mọi người trước đây…”
Từng người, từng ký ức lại ùa về. Ba anh. Những người anh em cũ dưới đáy xã hội. Tất cả đều rời bỏ anh. Anh tưởng cô sẽ là người duy nhất ở lại.
---
Đúng lúc ấy, một tin nhắn được gửi đến máy anh.
“Nếu anh muốn cứu cô ấy… đến nơi lần đầu em gục ngã.”
Không có tên. Không có số. Nhưng Cao Viễn biết — chỉ có một nơi.
Ngõ số 3, khu nhà tập thể cũ – nơi ba năm trước anh từng cứu Tuyết Nghi khỏi đám côn đồ.
Cũng là nơi anh lần đầu nhìn thấy một đôi mắt dính máu nhưng vẫn ánh lên niềm tin vào lòng người.
---
Anh không chờ thêm một giây.
Đêm đó, Bắc Kinh chỉ có hai thứ di chuyển không ngừng: tuyết, và nhịp tim anh.
---
[HẾT CHƯƠNG 29]