“Có những con dao giấu trong lòng bàn tay ấm áp nhất. Và có những vết thương không chảy máu… nhưng âm thầm giết chết một trái tim.”
---
Đêm nay, Bắc Kinh lạnh đến thấu xương.
Tuyết Nghi bước vội qua hành lang trường, ánh đèn vàng hắt bóng cô dài như một vết xước trên mặt đất. Trong tay cô là tập hồ sơ tuyệt mật vừa đánh cắp được từ văn phòng của hiệu trưởng – nơi chứa danh sách những khoản tài trợ ngầm, tên các học sinh bị “chọn” để thử nghiệm thuốc mới từ một quỹ nghiên cứu mờ ám.
Và trong đó… có tên của cô.
Cô không dám tin. Những mũi tiêm bắt cô uống từ nhỏ, những lần bị mẹ kế lén lút đưa đến bệnh viện — tất cả không phải vì chữa bệnh. Mà vì thử nghiệm.
“Con chỉ cần im lặng, tất cả sẽ ổn.”
Câu nói của mẹ kế vang vọng trong đầu. Nhưng không… kẻ đứng sau tất cả này, không chỉ có bà ta.
Một bước chân vang lên sau lưng. Rất khẽ.
“Tuyết Nghi, cậu đi đâu vậy?”
Giọng nói ấy. Trong trẻo, dịu dàng… và thân thuộc.
Thẩm Gia Ninh.
Cô gái có đôi mắt tròn, nụ cười nhẹ như gió sớm, và là người bạn thân nhất của Tuyết Nghi suốt ba năm qua. Người vẫn thường dúi cho cô bánh mì khi cô đói, kèm một câu đùa:
“Nghi này, tớ là thiên thần canh cậu đó.”
Nhưng tối nay, ánh mắt Gia Ninh không còn sáng nữa.
Cô đang cầm một lọ nhỏ – bên trong là chất lỏng màu xanh lục.
“Cậu đang làm gì…?” – Tuyết Nghi lùi lại, hoảng loạn.
Gia Ninh không đáp. Cô chỉ lặng lẽ bước đến gần.
“Tớ xin lỗi…” – Gia Ninh nói, môi mím chặt – “Nếu cậu biết được thêm nữa… thì anh tớ sẽ chết.”
Tuyết Nghi chết sững.
“Là… Cao Viễn?”
Gia Ninh gật đầu, mắt rưng rưng.
“Tớ đã bán đứng cậu. Kể từ lần đầu cậu được đưa vào bệnh viện, tớ đã giúp họ theo dõi, ghi chép lại triệu chứng… Tớ là người báo cáo tất cả cho viện nghiên cứu.”
“Tại sao…” – Giọng Tuyết Nghi nghẹn lại – “Cậu là bạn tớ mà.”
“Tớ biết… tớ biết chứ. Nhưng anh ấy là gia đình duy nhất tớ còn.”
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như sụp đổ trong đầu Tuyết Nghi. Những cái ôm, những lần che giấu vết thương cho cô… đều chỉ là vỏ bọc?
“Cậu có từng thật lòng thương tớ không?”
Một giọt nước mắt rơi khỏi má Gia Ninh.
“Có. Nhưng yêu thương không đủ… để chống lại sự sợ hãi.”
---
Đêm đó, Tuyết Nghi biến mất khỏi ký túc. Không ai biết cô đã đi đâu.
Còn Gia Ninh…
Cô để lại trong ngăn bàn một tờ giấy viết tay:
"Tôi không xứng đáng làm bạn cô ấy. Nhưng nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn là người đầu tiên được bước vào thế giới của Tuyết Nghi… trước cả anh tôi."
---
[HẾT CHƯƠNG 28]