Chương 27: Hồi Ký Của Một Kẻ Tội Đồ

"Muốn đốt sạch bóng tối, trước tiên phải tự thiêu chính mình."

---

Thẩm Cao Viễn lặng lẽ ngồi trong phòng, cuốn sổ tay của ba anh đặt trên bàn, mở ra ở một trang giữa. Trên trang giấy vàng úa, một bức thư được viết bằng mực đen, những chữ cái run rẩy như được viết trong sợ hãi.

“Ngày 17 tháng 3…

Tôi không thể sống thêm với sự thật này. Họ đe dọa tôi. Nếu tôi không ký vào bản hợp đồng đó… Gia Ninh và Cao Viễn sẽ chết. Tôi… tôi đã phản bội một người bạn thân. Phản bội cả lương tâm mình.

Cao Viễn… nếu con đọc được, hãy tha thứ cho ba. Nhưng đừng bao giờ tin vào vẻ ngoài hào nhoáng của những kẻ giàu có. Vì chúng có thể giết người… mà không cần dao.”

Tay Cao Viễn siết chặt.

Lâm gia. Lâm Cẩn Hạo.

Tên đó cứ lặp lại trong đầu anh như tiếng trống chiến tranh. Người từng bước chân vào đời Tuyết Nghi, từng giơ tay cứu cô – cũng chính là người đẩy ba anh vào cõi chết?

---

Cảnh chuyển.

Tuyết Nghi quay trở về nhà trong đêm muộn. Căn nhà im lặng như thể mọi tiếng động đều bị bóng tối nuốt trọn. Cô mở cửa phòng, định bước vào thì giật mình khi thấy cửa sổ khẽ mở. Gió lùa vào, mang theo mảnh giấy rơi xuống sàn.

Cô cúi nhặt.

Một dòng chữ in đỏ hiện ra:

 "Đừng điều tra nữa. Có những cái chết... không nên bị khai quật."

Bàn tay cô run lên.

Trong khoảnh khắc ấy, một ký ức xưa ùa về – hình ảnh mẹ kế túm tóc cô, đập đầu cô vào cạnh tường chỉ vì làm đổ nước mắm. Máu thấm xuống cổ áo đồng phục, mùi tanh nồng đọng mãi trong ký ức.

Cô bật khóc, nhưng nước mắt không rơi.

"Mình phải mạnh mẽ. Mình không được chết. Không thể chết được."

---

Đêm đó, họ gặp nhau trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu gương mặt cả hai – mệt mỏi, tái nhợt, nhưng vẫn kiên cường.

“Tôi biết rồi, Viễn à.” – Tuyết Nghi thì thầm, giọng khản đặc.

“Về chuyện ba anh. Về bệnh của tôi. Và về... kẻ đã điều khiển tất cả.”

Cao Viễn nhìn cô, ánh mắt lần đầu rơi vào vực sâu không đáy.

“Anh sẽ không để em gục ngã. Nếu em có rơi xuống... anh cũng sẽ rơi cùng.”

---

Ở một nơi khác, Lâm Cẩn Hạo cầm trên tay một bức ảnh chụp lén – trong ảnh là Cao Viễn và Tuyết Nghi đang đứng gần nhau, lưng dựa tường gạch loang lổ.

Hắn cười.

Một nụ cười lạnh đến gai sống lưng.

"Đến lúc kéo tấm màn rồi. Tao muốn xem, tụi mày chống chọi với sự thật thế nào."

---

[HẾT CHƯƠNG 27]