"Đừng hỏi tại sao hoa không nở, có thể đất đã thấm đầy nước mắt."
---
Ba ngày sau khi tỉnh dậy, Cao Viễn được xuất viện về nhà.
Thẩm Gia Ninh là người đón anh. Cô im lặng suốt cả quãng đường, không phải vì không có gì để nói – mà vì không biết bắt đầu từ đâu.
Cao Viễn ngồi sau xe, mắt nhìn qua cửa kính. Thành phố Bắc Kinh lướt qua trong mắt anh như đoạn phim chiếu chậm. Từng con phố, từng bức tường gạch nhuộm đầy khói bụi... đâu đó trong gió, vẫn phảng phất mùi máu.
"Gia Ninh, ba chết như thế nào?" – Anh hỏi, giọng trầm đục.
Cô giật mình. Chiếc xe khựng nhẹ khi phanh, rồi lặng lẽ chạy tiếp.
"Tai nạn. Người ta bảo là do phanh xe bị hỏng."
"Còn mẹ?"
"Không còn là mẹ nữa. Bà sống như cái xác không hồn từ ngày đó."
Im lặng.
Nhưng trong mắt Cao Viễn – ánh nhìn ấy không còn chỉ là sự tiếc nuối. Là thù. Là sự thật. Là máu.
---
Tối đó, anh trở về căn phòng cũ. Trên bàn, vẫn còn tấm ảnh cũ chụp cả gia đình bốn người. Mẹ, ba, anh và Gia Ninh – nụ cười ngây thơ trên gương mặt giờ đã biến mất không dấu vết.
Anh mở ngăn kéo.
Một cuốn sổ tay bọc da đen rơi ra.
Bên trong, chữ viết tay nguệch ngoạc của ba anh:
"Nếu một ngày nào đó con đọc được cuốn sổ này, hãy nhớ: có những bí mật nên bị chôn cùng xác chết. Nhưng nếu con chọn đào lên... hãy chuẩn bị đánh đổi bằng cả linh hồn mình."
Cao Viễn nhắm mắt.
Anh nhớ lại những đêm ba anh về nhà, thân thể bầm tím, hơi rượu nồng nặc, nhưng đôi mắt luôn chất chứa nỗi sợ. Không phải sợ người... mà là sợ bóng tối trong quá khứ.
---
Cảnh chuyển.
Tuyết Nghi ngồi trong thư viện, ánh sáng vàng hắt lên làn da tái nhợt. Trước mặt cô là bản sao hồ sơ vụ án liên quan đến Lâm Cẩn Hạo.
Cô tra ra được một điều: Lâm gia từng có giao dịch ngầm với cha của Thẩm Cao Viễn.
"Chẳng lẽ... cả hai người bọn họ đều là nạn nhân của một âm mưu lớn hơn?"
Ánh mắt cô tối sầm.
Cô không biết, cùng lúc đó – Cao Viễn đang gọi điện thoại cho một cái tên trong danh bạ: “K.”
"Tôi cần anh điều tra cho tôi – năm đó, ai đứng sau cái chết của ba tôi. Và... vì sao ông ấy lại có hồ sơ y tế liên quan đến bệnh di truyền này."
Gió đông bắt đầu mạnh hơn. Bắc Kinh chìm trong đêm giá rét.
Nhưng trong lòng họ – cơn bão còn mạnh hơn thế.
---
[HẾT CHƯƠNG 26]