“Có những nỗi đau, một khi đã khắc vào máu, sẽ vĩnh viễn không lành. Và có những con người… sau khi bước qua địa ngục, sẽ không còn là ánh sáng của ngày xưa.”
---
Bệnh viện Nhân Dân, Bắc Kinh.
Ánh sáng mờ len qua khe cửa sổ. Tiếng máy đo nhịp tim vang đều đều như bản nhạc dở dang không ai muốn nghe đến đoạn cuối.
Bên giường bệnh, Hàn Tuyết Nghi ngồi im như tượng. Tóc cô dài hơn, ánh mắt cũng không còn tia sáng rụt rè. Thay vào đó là một màu băng lạnh.
Cao Viễn khẽ nhúc nhích.
Đôi mi nặng trĩu chậm rãi mở ra.
“...Tuyết Nghi?”
Giọng anh khàn đặc, yếu ớt như gió mùa đông lướt qua cánh đồng hoang.
Cô không trả lời ngay. Lặng lẽ đứng dậy, bước đến gần giường bệnh, ánh mắt nhìn anh như một bản án đang chờ tuyên.
“Anh còn sống.”
Anh gật đầu chậm chạp. Môi nứt nẻ, ánh mắt vẫn mang theo hoang mang.
“Còn em thì sao?”
“Em chết rồi, Cao Viễn. Nhưng tiếc là... lại sống lại trong một thế giới khác, không còn chỗ cho lòng tin.”
Phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoài trời bắt đầu rơi tuyết.
Anh đưa tay, run rẩy chạm vào cổ tay cô – vết sẹo lộ rõ, dài và sâu như từng muốn rạch toạc cả nỗi tuyệt vọng.
“Ai... làm em ra nông nỗi này?”
Cô bật cười, không phải kiểu cười vui vẻ mà là thứ cười chua chát, như muốn khóc nhưng không còn nước mắt.
“Em tự làm. Vì nếu không… em đã chết từ lâu rồi.”
Một tiếng gõ cửa vang lên. Thẩm Gia Ninh bước vào, theo sau là bác sĩ và một người đàn ông lạ mặc vest đen.
Tuyết Nghi xoay người.
“Đây là luật sư của em. Anh ta sẽ lo toàn bộ vụ kiện liên quan đến Lâm Cẩn Hạo và Tô Dực.”
Cao Viễn hoang mang. Cô bé năm xưa từng nấp sau lưng anh khóc nức nở… giờ là người dẫn đầu một cuộc chiến pháp lý.
“Tuyết Nghi, em đang làm gì vậy? Tại sao… lại trở thành người như thế?”
Cô nhìn anh lần cuối, ánh mắt mềm lại thoáng chốc rồi đông cứng trở lại:
“Vì em không còn là một cô bé cần được bảo vệ. Em giờ là kẻ bảo vệ chính mình… và bảo vệ cả những gì anh đã bỏ lại.”
Cô quay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Tuyết trắng ngoài trời rơi lặng lẽ.
Cao Viễn muốn gọi cô, nhưng cổ họng nghẹn lại. Đôi mắt anh đỏ hoe.
“Tuyết Nghi… anh xin lỗi…”
Nhưng tiếng xin lỗi đó tan vào khoảng không, nơi bóng lưng người con gái anh từng thương giờ như một chiến binh gãy cánh… nhưng không gục ngã.
---
[HẾT CHƯƠNG 25]