Buổi chiều buông xuống tỉnh Nam Đồng, ánh sáng nhàn nhạt cuối ngày len lỏi qua những tán cây.
Lúc này tại một ngôi trường trong khi các thầy cô đang thăng say dạy học.
Tiếng chuông tan học reo lên báo hiệu đã kết thúc buổi học, học sinh các lớp ùa ra như chim vỡ tổ, trên sân trường tiếng nói chuyện cười đùa vang lên.
Tại khu giữ xe trường trung học phổ Thông Nam Đồng:
Bóng học sinh đi vào tấp nập: họ lấy xe rồi rời đi vui vẻ có thể do buổi học quá nhàm chán nên khi ra ngoài ai cũng mang nụ cười trên mặt.
Lúc này có bóng dáng của bốn người đi tới.
Kha lúc này vừa đi vừa trò truyện đôi chút với đám bạn, bọn hắn chơi chung từ hồi cấp hai nên rất thân.
Này Kha, tối đi chơi không nghe bảo gần đây có quán ăn mới mở rất ngon.
Không, hôm nay tôi bận rồi, bữa khác đi.
Sao thế?
*Mai có thi rồi đấy", Kha lúc này đáp lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đứa bạn vừa nói.
Lúc này hắn đang mặt bộ áo trắng quần tây tay cầm cặp đen, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt đen tuyền, khuôn mặt tuy không phải gọi là ưu tú nhưng có thể nói là dễ nhìn.
Trời có tôi và Minh lo, bạn chỉ việc đi chơi việc thi cử thì bọn này gánh thấy thế nào hả?
Hắn nghe vậy vẫn không dừng bước, chỉ cười nhẹ không quan tâm lắm, hắn biết họ chắc chắn dám làm vậy.
Nhưng mà việc thi cử làm như nhà trường sẽ qua loa sao chắc chắn có giám thị, ít thì một nhiều thì hai người.
Lúc đó dám chỉ bài nhau thì chỉ còn nước dắt nhau về quê chăn bò.
Tới khu giữ xe định lên xe rời đi.
Cả bọn lại bàn tán về những chuyện trên trời dưới đất lúc này còn sớm nên trên khuôn mặt của mỗi người đều không có ai vội cả.
Nghe nói gì chưa đập An Trị có dấu hiệu nứt vỡ rồi, hay chủ nhật này chúng ta lên trên đó xem chúc không?
Hiện tại nơi đó vẫn cho qua lại nên chúng ta lên đi biết đâu mai mốt nó vỡ đập thì mai mốt lấy gì mà đi.
Kha nghe vậy cũng hứng thú, đập thủy điện an trị là một trong những con đập lớn nhất nước.
Nó cũng đang ở không xa thành phố khi xưa nó được chính phủ đầu tư khá nhiều cho nó nhưng nó đã quá tuổi rồi nên hiện tại nó sụp đỗ thì không có gì là lạ.
Ê tới cổng trường rồi về thôi, mai gặp nha!
Do khác đường nên anh em ta chỉ có thể nói tới đây thôi tiếc thật, thôi thì mai gặp.
Chào tạm biệt nhau, Kha lặng lẽ đi về nhà, con đường náo nhiệt người người qua lại liên tục, tiếng quảng cáo pha lẫn với âm thanh xe cộ làm cho nơi đây càng thêm náo nhiệt.
Giữa khu đường là một hàng cây xanh nghe bảo lãnh đạo thành phố lúc trước đã tổ chức quyên góp để bảo vệ môi trường.
Kha cười lạnh trong lòng hắn biết việc quyên góp này chắc chắn lão đó cũng đã tham ô không biết trong đây.
Kha đi trên đường, hắn vừa đi vừa hóng gió thành phố này tuy phồn hoa nhưng nó cũng chỉ được vài năm gần đây, vì thế nơi này tuy gọi là thành phố nhưng vẫn có nhiều nơi vẫn mang phong cách làng quê.
Thật nhàm chán.
Đó là... Kha hơi ngẫn người, bóng dáng của một cô gái, cô ấy rất quen thuộc mặt đồ học sinh giống hắn.
Mai... Kha im lặng nhìn, cô gái có bộ mặt dễ thương đô mắt to tròn kèm theo má đồng tiền, mái tóc dài buông xoã sau lưng, kèm theo bộ áo dài.
Khiến bất cứ ai cũng phải ngoái lại nhìn.
Thời học cấp hai hắn chỉ len lén nhìn cô nhưng không dám nói ra.
Dù đã học chung bốn năm hắn vẫn không có can đảm để tỏ tình vì cô,
Sau ba năm không gặp hắn nghĩ hắn đã quên cô nhưng khi gặp lại hắn biết mình chưa bao giờ quên.
Kha im lặng hắn giảm ga chạy xe tấp vào lề.
Giả vờ đi vào sạp hàng gần nhất kiếm cớ mua đồ để ngắm cô, vừa nhớ lại những tháng ngày thời cấp hai.
Hiện tại hai người đã không học cùng trường có thể cô đã quên hắn lâu rồi, cũng đúng trường mới bạn mới nào ai có thể lưu luyến cái củ mà chối từ cái mới.
Này cậu trai cậu mua gì?
Giật mình nhìn lại chủ quán lúc này ông đang vô cần thiếu kiên nhẫn.
Cậu tới ghé quán ông nhưng lại chỉ ngó nghiêng qua nơi khác, khiến ông vô cùng bực tức.
Mua đồ xong hắn liền dựa người vào xe vừa uống nước vừa suy nghĩ về tương lai.
Không biết tương lai sẽ như thế nào? có thể sẽ phải đi xuất khẩu hoặc cũng chỉ là một nhân viên văn phòng.
Cảm khái cuộc đời bất công hắn quay đầu nhìn Mai.
Tóc cô bay theo làn gió nhẹ khiến hắn cứ say mê nhìn mãi, hắn chỉ biết cảm thán rồi thu tầm mắt lại, hắn biết bản thân không xứng.
Tuy khuôn mặt hắn cũng có thể nói là ưa nhìn nhưng về gia thế thì hắn không có. Còn cô là con gái của một gia đình có quyền thế.
Nghe bảo gia đình cô có kết nói với quan chức chính phủ.
Uống nước xong hắn lên xe chuẩn bị về nhà.
Bổng nhiên hắn rùng mình, bất giác hắn khó hiểu quan sát xung quanh.
Xung quanh ai nấy vẫn đang tấp lập đi, nhìn một lúc hắn thở dài có thể do bản thân đã chơi game quá nhiều nên sinh ảo giác.
Lúc này bầu trời đột nhiên chuyển thành màu đỏ
Gì vậy? giật mình hắn khó hiểu không biết chuyện gì xảy ra.
Bầu trời đổ một cơn mưa, giọt mưa có màu đỏ máu, mùi tanh hôi khiến bất cứ ai ngửi thấy cũng buồn nôn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy.
Cơn mưa màu máu sau, nó có phải là điềm báo chẳng lành không?
Vô số tiếng xì xào, có người nghi hoặc có người sợ hãi cũng có người cười lạnh họ nghĩ đây có thể đây là trò đùa của một chương trình nào đó.
Nhưng họ không giữ mình được lâu, có người thét lên người này mặt một bộ đồ bác sĩ hắn run rẩy nói đây thật sự là máu.
Nhìn xung quanh quả thật không có một máy tạo mưa nào, đồ ngốc cũng hiểu cơn mưa này từ đâu ra.
Một số cô gái khi biết sự thật thì hét toáng lên, vài người đã bắt đầu lên xe tính chạy trốn.
Kha cũng thế, theo bản năng hắn lên xe, khởi động tính chạy thoát, trước mặt hắn vô số chiếc xe ngổn ngang
Nhìn thấy cảnh khoé mắt hắn khẽ giật giật.
Aaa các người chạy thì chạy đi, mắc gì lại vức xe tại chổ? Hắn bất lực liền phải bỏ xe mà chạy.
Vừa chạy trong lòng hắn vô cùng đau đớn, hắn không thuộc diện giàu, nếu như mất chiếc xe này thì coi như xong.
Chạy một lúc hiện ra trước mặt hắn là một bức tường bằng máu cao ba mét, nó trộn lẫn với thịt vụn
Dù là ai lúc này cũng sẽ phải liên tưởng rằng đó có phải thịt người không.
Bước tường này từ đâu ra vậy sao lại chặn ngang đường thế kia.
Bộ anh mù à, không thấy nó từ mọc lên sao?
Tiếng chữi bới vang lên.
Có người tuyệt vọng khóc lóc, lại có người tức giận gào thét.
Lúc này cơn mưa máu vẫn đang rơi xuống, Kha im lặng nhìn tất cả xung quanh hắn hỗn loạn.
Nhìn lên trên bầu trời đổ cơn mưa rả rích, hoà với tiếng gào thét sợ hãi của con người, khiến ai nghe thấy cũng rùng mình sợ hãi.
Bức tường như cơn thủy triều lớn nó không chỉ đang cao lên mà còn đang bao vây lại, ngăn không ai chạy thoát.
Lúc này, Kha hắn đang định chạy tìm nơi trú mưa, hắn không biết vì sao ở dưới cơn mưa khiến hắn sợ hãi.
Không biết nếu dính phải cơn mưa có bị gì không, hắn gấp rúc chạy đi mất.
Bớt chợt hắn thoáng ngẫn người, nhận ra có thể Mai đang ở đây, có thể cô đang trốn ở đâu đó chờ cứu.
Trong tim hắn khẽ lệch một nhịp, trong đầu nảy sinh ý định đi tìm, cơn mưa lúc này đột nhiên lớn lên.
Nỗi sợ vô hình tràn đến Kha chỉ đành cầu nguyện cho cô bình an rồi đi tìm chổ trú mưa.
Với tình hình hỗn loạn hện tại, hắn đi loạn không mục đích chỉ càn nguy hiểm chỉ đành nhìn mọi thứ rồi bản thân tùy cơ mà ứng biến, hắn biết bản thân không có khả năng cao siêu.
Hắn cũng nhận thức được sự thật phủ phàn, nhìn nhận sâu sắc không thể vì cái gọi là tình yêu đơn phương mà lao vào chỗ chết.
Nếu cứu được, Vậy thì một bước lên hương, còn không cứu được thì thật ngu ngốc, vì một người con gái ba năm không gặp mà đã vội hy sinh vì cô
Công ơn dạy dỗ của mẹ ở đâu vức cho chó ăn rồi à?
Chuyện đó sao có thể xảy ra? Hắn thầm quyết tâm đi tới đâu hay tới đó, tùy thời mà động.
Vừa bước vào chổ trú mưa:
Lúc này có một phụ nữ trung niên đi tới gần chổ cậu, cô nhìn người đàn ông bên cạnh Kha cầu xin.
Có thể nhường chổ cho tôi không.
Hết chổ rồi cô đi chổ khác đi không được sao, người đàn ông không thèm nhìn người phụ nữ.
Thấy người đàn ông không có ý định nhường
Phụ nữ trung niên này quay sang nhìn bên trái nơi đó là chổ Kha đang đứng, cô ta cười mỉm rồi xin nhường.
Lúc này ánh mắt hắn đầy vẻ chán ghét, cô ta định dùng đạo đức mà khuyên hắn nhường chổ.
Phong tục "kính trên nhường dưới" là một phong tục nói tốt thì tốt nói xấu thì xấu.
không nói đây là đều xấu nếu là người thật sự cần giúp đỡ hắn vẫn sẽ giúp nhưng lại có nhiều người lợi dụng đều đó mà ép buộc đạo đức.
Nhìn lại hiện tại đã có ánh mắt nhìn hắn, hắn biết rất có thể hắn sẽ là mục tiêu chỉ trích của nhiều người ở đây
Cái gì là chịu thiệt một chút chứ ?
Chẳng qua là chưa chạm đến lợi ích của họ mà thôi, nhìn người phụ nữ Kha im lặng vài giây hắn thở dài nhường chổ
Nhìn quanh, ai cũng đang tìm cách chạy trốn, lúc này Kha thấy lạ, nhìn xuống đất lại không thấy tí ẩm ước nào.
Làm sao có thể? Cơn mưa thấm vào đất nhanh vậy sao?
Hắn nhìn quanh:
Cơn mưa rơi xuống, mùi tanh bóc lên khiến ai cũng thấy buồn nôn. Nhiều người vẫn đang lo lắng cho bản thân thỉnh thoảng liết nhìn lên trên.
Cơn mưa rơi xuống, góp phần xây dựng bức tường trở nên cao hơn.
Bức tường càng ngày càng cao, bao phủ cả bầu trời xung quanh, xung quanh càng lúc càng tối khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.
Cơn mưa này đang muốn nhốt tất cả lại. Đợi cho tới khi nó bịt kín tất cả, sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Hắn càng suy nghĩ cách nhưng hiện tại bức tường đã gần bịt kính nên hắn hoàn toàn bất lực, liền chửi thề:
"Mẹ kiếp, đây là cho người chơi à? Sao không tận thế luôn đi?"
(Nhưng hắn không biết câu nói này của hắn sẽ thật sự ứng nghiệm)
Tình hình hỗn loạn, đáp lại hắn chỉ là những tiếng thét.
Bức tường lúc này hoàn toàn bịt kín xung quanh.
Xung quanh bước vào màng đêm tĩnh mịch, không ánh sáng, không một tiếng động, cứ như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Có ai không? Kha hét lên nhưng không có một ai đáp lại hắn.
Giọt máu thấm trên quần áo của hắn bốc lên mùi máu tanh, phủ định tất cả chỉ là ảo giác, biết những việc vừa rồi không phải mơ.
Lúc này anh sáng mờ ảo bắt đầu le lói trên bầu trời, bắt đầu có tiếng nói trở lại.
Xung quanh từ một Khu phố với những toà nhà san sát nhau lúc này nó đã thay đổi thành một khu rừng kì lạ.
Khu rừng đặt biệt với những lá cây màu máu, thân và cành cây được làm từ những cánh tay người, được làm từ máu và thịt cháy hợp lại.
Bầu trời chiều với ánh sáng vàng đỏ nhẹ lúc này đổi thành bầu trời đêm cùng với chút ánh sáng đỏ nhẹ của mặt trăng.
Lúc này trong lòng hắn thấy hối hận, nếu biết sẽ ra những chuyện này, hắn đã không do dự mà đi về sớm, lúc đó có lẽ đã không bị cuốn vào.
Phải tìm ra lối ra càng sớm càng tốt, trong đầu hắn lúc này chỉ còn ý nghĩ này hiện lên. Không biết vì sao khi vào tới nơi này trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Như thể đang cảnh báo hắn phải rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.