''ta...đang ở đâu? ''
Dạ Táng chợt giật mình, ký ức mơ hồ dần hiện lên trong đầu hắn. Một cái hố đen. Một tiểu hành tinh... Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại như ác mộng.
Hắn một cái thanh niên bất ngờ xuyên qua nơi này, nhìn từ bên trong có thể đoán được xung quanh là một ngôi nhà hoang, đang lúc Dạ Táng khập khiễng đứng dậy thì đột nhiên.
''Aaaaa'' Dạ Táng hét lớn hai tay ôm chặt thái dương, cào cấu đến rách cả da đầu. Từ lòng bàn tay bắt đầu chảy những giọt máu đỏ, tí tách rơi xuống thấm đẫm sàn nhà.
"Ch-ết tiệt !"
"cái này là gì sao lại đau như vậy,ta mới lúc nãy còn đang ...đang"
Dạ Táng nhíu chặt mày,cảm giác đau lẫn theo hỗn loạn từng thời từng khắc cọ rửa trong đầu hắn,việc tại sao lại ở đây hắn hiện tại không muốn quan tâm,mà cho dù muốn, e rằng cũng quan tâm không nổi.
hắn không hiểu tại sao đầu mình lại đau như thế,như có một thứ thôi thúc muốn hắn ch-ết đi
"khônggggggggg"
Dạ Táng la lớn,lớn đến mức gần như rách cả cổ họng.
Hai tròng mắt hắn trắng dã, một chữ ''CHẾT'' bằng huyết tinh mang hình nét quái dị bàng bạc hiện lên trong đầu hắn,bất chi bất giác dòng máu từ sau ót Dạ Táng lan đầy sàn nhà toả ra một mùi tanh hôi sọc thẳng lên não.
Không phải mùi tanh của máu người sống cũng không phải của con vật nào đó mà nó giống máu của một cái tử thi chưa bị phân hủy hoàn toàn.
Đầu hắn đã dần hết đau, thay vào đó là cảm giác sợ hãi liên tục tuôn trào.
lúc này Dạ Táng ngồi quỳ dưới đất,hai tay và cái đầu của Y buông thõng xuống vô lực chống cự, mặc dù đầu đã hết đau nhưng một dòng chữ như ẩn như hiện ở trong đầu hắn đó là ''CHẾT''
''Ta nhất định sẽ...chết''
dứt câu Hắn liền ngã sấp xuống đất ngất đi. Thân Thể Dạ Táng cứng đờ lạnh toát như người chết. Nhưng tim, lục phủ ngũ tạng vẫn đang đập.
Xung quanh căn phòng bắt đầu sụp đổ,những tảng gạch to đùng rơi xuống đất, nhưng kỳ lạ là không lấy nổi một viên rơi trúng Dạ Táng.
Trong màn đêm u tối, xung quanh bao quát toàn là sương mù, một mùi hương nhẹ nhàng sượt qua mũi.
Thân thể người thanh niên nằm ngửa người trên chiếc ghế bập bênh.
Mái tóc Y đen nhánh, cặp mắt nhắm chặt, lông mi lại là tinh xảo, cái mũi cao cao tô lên vẻ đẹp của thiếu niên tuổi lớn, làn da trắng như được đúc bằng đá thạch anh. Bạch Y rách rưới trên người lấm lem chút máu.
Kỳ lạ là ở cổ người thanh niên này có hình một bàn tay bóp chặt cổ Hắn, một mùi hương nhẹ nhàng sượt qua xoá đi dấu tay ở cổ. Xung quanh mùi hương thoang thoảng đánh thức Dạ Táng khiến cặp mắt đang nhắm chặt của Y từ từ mở ra.
''Ta... ta đang ở đâu?''
xung quanh một màu đen xám quỷ dị, lại phảng phất mùi hương không đến mức thơm nhưng lại khiến người khác dễ chịu ngửi.
Dạ Táng sững sờ đứng chết chân tại chỗ,khuôn mặt khôi ngô lộ rõ nét hoảng hốt kèm kinh sợ.
Cơn đau ban nãy vẫn còn bàng bạc trong đầu Y nhưng đã giảm dần, sắp xếp lại suy nghĩ Y hiện tại chỉ nhớ mang máng một số thứ như tên của mình và chính mình từ đâu đến Y cũng không thể nhớ ra, Như có một tầng sương mù vô hình ngăn cách trí nhớ của Y vậy.
Trở lại thực tại Dạ Táng nhìn nhìn xung quanh, trong đầu Y lại thôi thúc muốn tiến về một hướng, ban đầu Y còn cho rằng là do mình gặp ảo giác nhưng càng về sau cái cảm giác thôi thúc đó càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức như muốn xâm chiếm thân thể Y tự mình chạy qua đó.
Sau một lúc Y quyết định đi qua đó xem thử, ánh mắt Dạ Táng dần trở nên mê man.
Theo sự thôi thúc Dạ Táng đến trước một chiếc hòm dài không biết bằng chất liệu gì nhưng theo suy đoán của Dạ Táng thì là của một loại gỗ, thân dẹp bên trên còn khắc một số phù văn vặn vẹo khó hiểu.
Nhìn sơ qua thì có vẻ đây là một hộp đựng kiếm, Dạ Táng vô thức đưa tay ra chạm nhẹ vào chiếc hộp trước mắt này, đột nhiên ánh mắt hắn từ mê man lại loé lên tinh quang.
"ch-ết tiệt, ta bị làm sao vậy?"
những dòng chữ mang nét kỳ quái ngoằn nghèo lại dần đọc hiểu được giống như nó vốn là ngôn ngữ sơ khai trong đầu hắn chỉ thấy hắn như bị thao túng bắt đầu phát ra những ngôn ngữ mà ngay cả hắn cũng khó hiểu
"Ngoại Lai ma đạo ma
Kiếm lai chính tà tà
Thần quỷ bất dung tàn
Dạ Ma đả Dạ Ma"
nói đến chính Y cũng không ngờ mình sau một lúc lại hiểu được ngôn ngữ này mà bất giác đọc lên.
Một cảm giác tiêu hao mất mát tràn ngập thân thể Dạ Táng, đầu não bắt đầu kịch chấn, sức lực toàn thân bị rút đến cạn kiệt.
Toàn thân Y như có vô vàn cái lỗ liên tục rút đi sức lực của Y, một cảm giác chống rỗng, bất lực tràn trề thân thể Hắn, hắn muốn khóc.
Từ khi xuyên đến đây, liên tục bị dày vò, cả thể xác lẫn tinh thần.
Đến bây giờ, thân thể như bị rút cạn. Suy nghĩ trở nên trống rỗng.
Trong một khắc... hắn thực sự muốn chết.
Dạ Táng uể oải nằm bệt xuống đất.
"ta sắp chết rồi sao?"
ngay tức khắc một luồng linh quang từ hộp kiếm bay ra đón lấy hắn, sức lực biến mất lúc này đã quay lại,Dạ Táng từ từ mở mắt trước mặt hắn là một người phụ nữ, nàng có dung nhan tuyệt mỹ, khuynh nước khuynh thành. Đôi mắt nàng đẹp như hai viên ngọc đen lấp lánh chứa đựng bao sự huyền bí, lông mi dài cùng với các đường nét nhẹ nhàng rũ xuống, mái tóc nàng trắng như tuyết, làn da nàng mịn như ngọc, thân hình cong thẳng cân đối.
Khí chất đặc biệt siêu phàm thoát tục.
"là cậu đánh thức ta?"
đôi môi khẽ mấp máy, giọng nói của nàng nhẹ nhàng phát ra thanh âm rúng động lòng người.Đôi mắt sắc bén, chất chứa đôi chút buồn bã.
"cô, cô là ai?"
Dạ Táng khẽ rùng mình nhìn thẳng vào Nữ tử trước mắt, sợ hãi, rung động, kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt, cuối cùng Y cũng chỉ là một thiếu niên không có kinh nghiệm trải đời, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy không khỏi có chút động lòng.
"cô là..?"
lời nói chưa dứt, một cỗ nguy hiểm bao quát toàn bộ giác quan của Dạ Táng theo bản năng cơ thể hắn bật nhảy khỏi chỗ, tức khắc sau một thanh trường kiếm đâm tới cắm ngay chỗ Dạ Táng vừa đứng.
Trái tim Dạ Táng như rớt một nhịp, sợ hãi, hoảng hốt, kinh ngạc. Hiện rõ trên khuôn mặt, Y không ngờ nữ tử trước mặt này lại ra tay với Y.
"người này rất nguy hiểm" một dòng chữ đột nhiên hiện lên trong đầu Dạ Táng.
"Ồ!"
Nữ Tử nhíu nhíu mày trên ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, nàng nhếch môi, cánh tay đưa ra, hai ngón tay chắp lại thành mũi kiếm, nhẹ nhàng điểm.
Sau lưng nàng, hàng loạt phi kiếm bay tới, Dạ Táng sững sờ trong dây lát, ý chí cầu sinh của hắn tuôn trào mãnh liệt, bằng vào giác cảm của bản thân. hắn liên tục né tránh, phi kiếm lao nhanh sượt qua vai trái, chân tay, sương sườn, lít nhít vết chém. Nỗi đau khi bị chém qua khiến Dạ Táng cận kề cái chết, lập tức bừng tỉnh.
Nhưng sức người có hạn, người không thể sánh với tiên.
Một khắc không kịp né tránh, hàng chục thanh kiếm liền ồ ạt lao tới trước mắt Dạ Táng.
Y không biết tại sao mình lại đến nơi này, kí ức của Y chỉ nhớ rằng mình nhìn thấy rất nhiều tinh cầu, rất nhiều hố đen, rất nhiều ngân hà.
Rồi bị đưa đến đây, đến một thế giới xa lạ đầy chết chóc này. Đối diện với cái chết Y cật lực không muốn nhưng cũng đành lực bất tòng tâm đón nhận lấy tử vong.
"xoẹt,xoẹt,xoẹt,xoet,......"
phi kiếm liên tục bay tới đâm xuyên qua đầu Dạ Táng.
Nhưng không có một vết máu hay một miếng da nào bắn ra, những thanh phi kiếm kia trực tiếp đâm qua mà không gây bất kỳ tổn thương nào cho Dạ Táng, bàn tay Y dơ lên chạm nhẹ vào trán, mặt trán chơn nhẵn không một vết xước.
Dạ Táng há to mồm kinh ngạc.
"ta-ta vẫn sống"
Mọi cảm giác đau đớn kèm vết rách đều biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Nhưng Dạ Táng biết, mới nãy những gì hắn trải qua chắc chắn là thật, cảm giác đau đó, cái cảm giác bị linh tức đâm qua, nó cực kỳ khó chịu.
Ngay lập tức Y chợt nhớ ra điều gì đó giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với Y là một nữ tử xinh đẹp nàng nhìn thẳng vào Dạ Táng, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
"rốt cuộc cô là ai? tại sao lại đưa ta đến nơi này?"
Dạ Táng hừ lạnh nói. Mọi thiện cảm của Y đã gần như là tan biến, Y biết đối mặt với người này Y chắc chắn chết nhưng nếu người này đã để Y sống thì chắc chắn Y có thứ gì đó cô ta cần.
Nữ tử nhìn Dạ Táng trầm ngâm hồi lâu ánh mắt loé lên tia phức tạp, nói.
"ngài...là chủ nhân của ta"