Chương 2: Thức Hải

“Chủ nhân?”

Dạ Táng nhíu chặt mày, không tin vào tai mình, hắn hỏi lại:

“Ngươi nói... ngươi nhận ta làm chủ nhân sao?”

Thanh Linh khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần thành khẩn:

“Ta nguyện nhận ngài làm chủ. Khi nãy...cũng chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi.”

“Thử thách?”

Dạ Táng gần như bật cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nàng:

“Cô gọi đó là thử thách? Cô coi ta là trẻ lên ba sao? Ta chỉ là người thường, một tiên nhân như cô lại đi nhận ta làm chủ? Đừng đùa nữa.”

Hắn có chút kích động. Cái tôi trong lòng vẫn còn quá lớn, như ngọn lửa âm ỉ dưới lớp tro tàn. Dạ Táng còn trẻ, chưa thể thấu hiểu hết những hàm ý lặng lẽ ẩn sau từng lời từng ánh mắt.

Hắn hừ lạnh, chống tay ngồi dậy, hai tay siết chặt trước ngực, ánh mắt không che giấu sự nghi hoặc lẫn phòng bị:

"Hừ, nói đi! Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"

Nữ tử không đáp. Nàng chỉ nhẹ nhàng vung tay áo, động tác như thuận theo gió. Một thanh kiếm đang yên trong vỏ lặng lẽ bay lên, rơi gọn vào tay nàng, không phát ra một tiếng động nào.

Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, thanh âm của nàng vang lên, nhẹ nhàng nhưng vang vọng như từ nơi xa xăm vọng lại:

"ta là linh kiếm, ngài có thể gọi ta là Thanh Linh. Còn nơi đây...Chính là thức hải của ngài."

Thanh Linh mắt đảo qua, giọng nói nàng nhẹ nhàng như lông vũ. Hàng mi dài cong cong khẽ nhíu.

Dạ Táng lộ rõ vẻ không hiểu trên mặt, Y ngây ngốc. Cái gì là Thức Hải, cái gì là Kiếm Linh Y đều không biết.

"là cái g..."

chưa kịp dứt câu Thanh Linh liền cắt ngang.

"Thức Hải… là một không gian đặc biệt trong cơ thể ngươi. Nó chính là nơi tụ hội của tâm trí, linh hồn và mọi ý niệm mà ngươi từng mang."

Nàng đưa tay khẽ vẽ một vòng trong không khí, từng tia sáng lập lòe hiện ra như sương mù tan giữa trời sớm:

"Tại trung tâm Thức Hải là Nguyên Thần, bản ngã chân thực nhất của tu sĩ. Nếu vững vàng, nơi đây sẽ như biển lặng gương trong. Nhưng nếu tâm ngươi rối loạn... mọi thứ cũng sẽ chao đảo theo."

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn:

"Người mạnh thật sự có thể tạo ra cả một tiểu thế giới trong đây. Nhưng cũng vì vậy, nếu ý chí không đủ kiên định, Thức Hải sẽ trở thành điểm yếu dễ bị kẻ khác xâm nhập, thậm chí thao túng."

"Hãy nhớ... tâm ngươi thế nào, Thức Hải sẽ như thế ấy."

nói một hồi Dạ Táng ngẩn cả người trả hiểu gì, Y sắp nói thì lại bị Thanh Linh một lần nữa cắt ngang.

"Kiếm Linh là gì? Bản Chất của Kiếm Linh Là linh hồn của thanh kiếm, có thể hình thành tự nhiên hoặc được tạo ra. Có ý chí, cảm xúc và suy nghĩ riêng, không phải vật chết vô tri. Sống bên trong kiếm nhưng có thể giao tiếp hoặc tác động đến chủ nhân của nó"

Cuối cùng Dạ Táng ồ lên mặc dù không hiểu gì cả nhưng vẫn khá là thú vị.

"vậy cô cũng là một kiếm linh sao?"

Thanh Linh khẽ gật đầu hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Dạ Táng."Mới nãy cô bảo chỉ là thử thách người chủ nhân mới của cô thôi sao?"

Thanh Linh vẫn tiếp tục gật đầu, Dạ Táng thấy vậy liền sinh ra chút cảm giác vui sướng, nhưng nhiều hơn là nghi hoặc từng câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu Y.

" chúng ta từ đầu không quen không thích, mới vào mà đã nhận chủ rồi?"

Y không ngờ rằng mới xuyên qua mình đã nhặt được bảo vật, nên có chút nghi hoặc hai mắt Y nhíu lại nghi ngờ nhìn Thanh Linh trước mắt.

Thấy vậy Thanh Linh liền hiểu, nàng nói.

"yên tâm đi, ta muốn nhận ngươi làm chủ đơn thuần là vì thấy ngươi thú vị thôi"

Dạ Táng rơi vào trầm tư.

"ta khi nào lại trở nên nghi hoặc vậy chứ?"

rồi Y lại vứt chuyện này xang một bên. Trong đầu thầm nghĩ

nếu đây là thức hải của ta vậy ta có thể tùy ý điều chỉnh chúng rồi, với lại ta có thức hải đồng nghĩa với ta có thể tu hành,ta sẽ trở thành tiên nhân a!

Dạ Táng nở nụ cười hưng phấn, mà không ngờ tới mọi suy nghĩ trong đầu Y đều được Thanh Linh nghe rõ. Nàng khẽ mỉm cười, cánh tay nhẹ phất lên.

Một luồng linh quang từ ngón giữa dần bay đến kéo Dạ Táng bay lên trên. Từ trên nhìn xuống Dạ Táng sợ hãi bấu chặt lấy đôi chân thon dài,trắng nõn của Thanh Linh.Tuy cô là kiếm linh nhưng ở nơi đây lại là thức hải,chính là nơi chỉ có linh hồn của chủ nhân mới có thể vào còn thân thể của Y thì không thể theo.Theo ngón tay một luồng linh quang bay qua đỡ lấy thân thể run rẩy của Dạ Táng dữ cho Y thăng bằng được trên không.

Dạ Táng hoàn hồn trở lại, bình tĩnh nhìn xuống. Bên dưới là một màu sương xám trộn một ít đen huyền bí.

"thức hải là thế này sao?"

Dạ Táng nhẹ giọng hỏi.Thanh Linh trùng điệp hít sâu một hơi lắc đầu rồi lại gật đầu đáp.

"Đây vừa là thức hải vừa không phải thức hải"

Thanh Linh vừa nói vừa đưa tay vẽ lên không trung, tạo ra một vòng sáng lơ lửng bao quanh Dạ Táng.

Một vùng biển xanh ngát, phẳng lặng như mặt gương hiện ra bên dưới. Dạ Táng ngỡ ngàng nhìn xuống, tim đập thình thịch. Nhưng chưa kịp trầm trồ, cảnh vật lại thay đổi.

Màn sương xám đậm đặc phủ kín mặt biển, từng làn khí đen như đang chuyển động. Một cảm giác lạnh toát chườn dọc sống lưng hắn.

“Cái này… là gì vậy?” Dạ Táng run giọng hỏi.

Thanh Linh không đáp ngay, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống màn sương. Một lúc sau, nàng mới chậm rãi nói:

“Thức Hải của người bình thường… không có loại sương xám như thế này đâu.”

Dạ Táng há mồm có chút kinh ngạc, y cho rằng Thanh Linh chỉ một tay liền có thể đem hết thảy sương đen thần bí tiêu tán. Trong lúc Y còn trầm trồ thanh Linh lại vung tay thành một vòng cung. Mọi thứ như đảo ngược thời gian trở lại như ban đầu,vẫn là màn sương xám đó, vẫn là mặt biển đen kịt như vùng đất chết.

Lần này Dạ Táng thật sự kinh ngạc. từ trên không nhìn xuống một cơn rùng mình lạnh toát sống lưng, da gà hắn nổi lên hơi thở dần gấp gáp mặc dù không thấy gì nhưng Y có loại cảm giác một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Y.

Dạ táng nuốt nước bọt giọng điệu có chút run run nói rốt cuộc bên trong thức thải của ta đang giấu cái gì Thanh Linh chớp chớp đôi mắt, thu hồi ánh mắt nhìn Dạ Táng một cái, mọi cảm xúc của Cậu đều bị Nàng thu vào mắt.

Đôi mắt nàng xanh biếc nhẹ nhàng Như giọt nước lại là lấp lánh như tinh cầu Thanh Linh sắc mặt khẽ trầm xuống mấp môi nói thứ ẩn giấu trong này e rằng cả ta cũng không thăm dò nổi.

"cái gì?"

Dạ táng thầm kinh hô trong lòng trầm mặc một lúc í nghĩ trong đầu dần xoay chuyển.

"rốt cuộc bên trong cơ thể này ẩn chưa thứ gì? và tại sao ta lại xuyên đến đây?".

Y muốn nhớ lại nhưng dù suy nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra,từ lúc xuyên không đến bây giờ.Chỉ duy một từ mà Y nhớ đó là "Dạ Táng" tên của Y và chắc chắn rằng hắn đã xuyên không bởi hắn cảm giác được thế giới cũ của mình không phải như thế này, vừa nghĩ. Một thanh âm nhẹ nhàng mềm mại như lông vũ truyền vào tai Dạ Táng.

"Ngươi đánh thức ta sao?"

trong phút chốc Dạ Táng nghĩ đến một thứ khiến Y đầu kịch chấn.

"chẳng lẽ có hai Thanh Linh? giọng nói vừa rồi là của nàng ta"

Dạ Táng thầm nghĩ Y khẽ quay đầu lại đưa ánh mắt hướng tới Thanh Linh phía sau mình.

Sắc mặt nàng dần trầm xuống không còn mang vẻ nhẹ nhàng hiền hậu nữa mà thay vào đó là sự tức giận lẫn kinh ngạc.

Thanh Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống màn sương đen phía dưới.

đùng! đùng! kèm theo tiếng nổ một luồng sóng xung kích màu kim lấp lánh hình vòng từ dưới mạnh mẽ nở to ra,bay vụt qua cả hai người đứng trên mây.

"không ngờ ngay cả ở trong đây hắn vẫn thôi động linh tức một cách dễ dàng như vậy"

thầm nghĩ Thanh Linh đôi mắt sắc bén lấp loé lãnh ý, hai bàn tay siết lại, lại là vô cảm mặt mũi. Dạ Táng mặc dù không hiểu nhưng trong lòng luôn có chút bất an,đột nhiên một giọng nói nam bất nam nữ bất nữ,trầm trầm lớn lớn không nghe rõ vang lên,chỉ thấy hắn ngâm "kiếm hoàng thiên định,đại đạo vàn.Nhân quần kiếm đạo,máu trần gian.Địa ngục phá bảo,vô lại chúng.Tung hoành thiên hạ lại vô thường"

cùng lúc một bàn chân trần xuất hiện thân ảnh một người đeo mặt nạ thần bí mà toát lên vẻ quỷ dị, hắc bào rộng lớn che phủ toàn thân, lộ ra một phần bàn tay tái nhợt. Mỗi bước đi, tà áo phất động như sương đen tràn ra từ cõi u minh.

"người này một thân hắc bào vừa nhìn là biết nguy hiểm ta nên tránh xa".

Dạ táng vừa nghĩ liền làm đi lấy hai cái tay chèo chèo đám mây để nó di chuyển nhưng vô ích.Thanh Linh sắc mặt bình thản nhưng bàn tay lại siết chặt, nàng cười nói.

"đúng như ta đoán ngươi cũng bị đưa vào đây"

Nam Nhân kia giọng nói cợt nhả đáp.

"Linh Linh nàng vẫn vậy"

nói xong Nam nhân kia chân phải giơ lên rồi giẫm mạnh xuống không trung áp lực vô hình trào ra đè gập lẫn bao phủ Dạ Táng và Thanh Linh kèm theo đó một luồng sóng xung kích bắn ra uy thế vô biên mặt nước vốn tĩnh lặng giờ đây lại chập chờn sóng nước Dạ Táng đầu có chút đau nhưng vẫn đứng đó không phát ra tiếng.

"Ra tay với tiểu bối, lại là vinh quang kỳ hạnh?"

Thanh Linh giận dữ sát Ý lộ ra vô tận phóng thích đối đầu với nam nhân trước mắt

nàng hừ lạnh nói.

"Tâm Diện chúng ta chấm dứt tại đây đi"

Thanh Linh hết lớn bay thẳng đến Tâm Diện, Tâm Diện không chút sợ hãi bàn tay siết lại lao lên chống đỡ.

Song quyền đánh vào nhau sóng Linh tức Cường đại bắn ra rung chuyển Thức Hải Dạ táng ôm đầu mặc dù không đau như lúc mới xuyên qua nhưng cũng đủ cho Y bị giày vò một phen.

" hai Cường giả đánh nhau sao lại liên quan đến ta?"

Dạ táng thầm nghĩ cũng không dám nói ra mồm.

Thanh Linh và Tâm Diện giao thủ bất phân thắng bại võ công của hai người vô cùng thâm hậu hai chưởng lại chạm vào nhau lẫn nhau hất ra xa,"

"Thanh Linh à nàng vẫn vậy vốn yếu giờ vẫn yếu kém như trước"

Tâm Diện nhếch môi cười chọc ngoáy. Thanh Linh thần sắc vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thán không ngờ dù trải qua vạn năm nhưng đạo của hắn vẫn cực kỳ khủng khiếp.