Chương 7: Sơ Tâm Tu Đạo — Ba Nhóm Linh Căn

Lạc Minh Cốc không chỉ là nơi tu hành, mà còn là mảnh đất thử thách tâm tính. Sau lễ nhập môn, Tiểu Hùng được xếp vào Nhóm Hai — nơi tập hợp những linh hồn trẻ nhỏ đoản mệnh, cùng vài người phàm có cơ duyên đặc biệt. Bọn họ tuy khác gốc gác, nhưng đều có điểm chung: yếu thế, vô căn cơ, cần thời gian dài để tịnh hóa thể chất và tâm linh.

Ngoài nhóm của Tiểu Hùng, còn có Nhóm Một gồm toàn những yêu vật nhỏ tuổi như thỏ trắng, sóc xám, khỉ con. Chúng lanh lợi, tiếp thu nhanh nhưng nghịch ngợm vô cùng.

Nhóm Ba là nơi cao nhất, chỉ dành cho những yêu tu mạnh mẽ hoặc người mang dị linh căn — đệ tử nơi đó tu hành riêng biệt, đã từng tu hành hoặc có phép thần thông.

Ngày đầu tiên bước vào khu tân nhập, Tiểu Hùng được xếp ở chung phòng với hai người đồng tu: một là Tiểu Khê, linh hồn bé gái chết lúc tám tuổi, da trắng như sữa, hay cười hiền hậu; người còn lại tên Triệu Lân, là con của tiều phu, cơ thể gầy gò, ánh mắt lúc nào cũng ngập buồn.

Họ nhanh chóng kết thân. Trong buổi ăn đầu tiên, cả ba ngồi dưới gốc hòe, vừa nhai cơm chay vừa trò chuyện.

Tiểu Khê lí nhí hỏi: “Huynh… hồi còn sống, huynh làm nghề gì vậy?”

Tiểu Hùng mỉm cười: “Ta chưa từng chết lần nào nhưng cả nhà ta đều chết hết rồi. Cha mẹ ta chết trong lúc vào mỏ khai thác đá, còn bà ngoại ta thì mất nửa năm trước.

Tiểu khê thở dài: “Ít ra huynh còn biết cha mẹ, muội từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ lúc còn chưa sinh ra đời nhưng vì dương mệnh còn chưa hết nên ko đi đầu thai được.

Cả ba lặng im. Gió qua rừng lay nhẹ cành tre, nghe như tiếng ai thở dài.

Tuy vậy, cuộc sống không cho phép họ yếu mềm. Mỗi ngày, bọn họ đều phải học chữ, học lễ nghĩa, học cách ngồi thiền đúng chuẩn. Sư huynh là một tiểu yêu hình người, lúc nghiêm khắc như sư phụ, lúc lại đùa giỡn như bạn bè.

Sang năm thứ hai, cuộc sống lại thay đổi.

Một buổi sáng, chuông đồng vang lên, trưởng lão phân viện đứng trên đài cao hô lớn:

“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đệ tử tầng sơ nhập bắt buộc dùng thảo dược, linh hoa, tuyệt đối không đụng đến lương thực phàm tục. Ai vi phạm — trục xuất sư môn !”

Buổi ăn trưa hôm đó, ba đứa trẻ ngồi nhìn nhau. Trong tay Tiểu Hùng là một bát đầy hoa khổ linh — thứ hoa đắng như thuốc bắc, mùi hăng tởm lợm.

Tiểu Khê nhăn mặt: “Trời ơi… ăn cái này chắc chết lần nữa quá…”

Lân cố nuốt một cọng, mặt nhăn như táo khô: “Ta thà nhai vỏ cây còn hơn…”

Tiểu Hùng cười khổ: “Cố ăn đi… Thầy nói có linh khí, giúp tẩy cốt hoán phàm…”

Tiểu Khê bĩu môi: “Tẩy cốt hay tẩy dạ dày thì chưa biết…”

Mấy hôm sau, có đứa trong nhóm trốn ăn, lén giấu bánh khô dưới giường. Ngay lập tức bị giám thị sư huynh linh hạc bắt gặp, đem nộp lên trưởng lão. Kết cục: bị cắt linh căn tạm thời một tháng, không được dự giờ tu thiền.

Tiểu Hùng từ đó cắn răng chịu đựng, tập làm quen vị đắng. Rồi cậu phát hiện ra, cứ sau mỗi lần ăn linh hoa, thân thể lại nhẹ hơn một chút, huyết mạch như thông hơn, hô hấp sâu hơn. Mỗi sáng tỉnh dậy, lòng ngực như được suối mát rửa qua, đầu óc sáng lạ thường.

Dù chưa được truyền công pháp, nhưng thân thể đã bắt đầu “cảm khí, nhận mạch.” Lộc Đan Quân từng nói:

“Thể là gốc, đạo là ngọn. Không có gốc sâu, ngọn chỉ là sương mai.”

Tiểu Hùng ghi lòng tạc dạ. Cậu học cách chịu đói, học cách im lặng, học cách nghe tiếng gió qua cây mà đoán hướng tụ khí, học cách cảm nhận hơi sương đọng lại trên đầu ngón tay vào mỗi canh năm.

Đêm nọ, cả ba ngồi dưới gốc cây đá bàn chuyện tu hành.

Tiểu Khê hạ giọng hỏi: “Sau này… nếu được truyền công pháp, hai huynh muốn luyện gì?”

Lân đáp: “Ta muốn luyện kiếm. Một chiêu chặt đứt quá khứ…”

Tiểu Hùng nhìn lên trời, thì thầm: “Ta thì không biết... Chỉ mong tu thành đủ mạnh… để có thể trảm yêu trừ ma thế thiên hành đạo.”

Tiểu khê: còn muội muốn hóa hình người, muốn sống lại làm người lần nữa. Muốn quay lại hỏi vì sao phụ mẫu từ bỏ mình năm xưa.

Khi Tiểu Hùng vừa tròn mười tám tuổi,

Sáng sớm hôm ấy, Lộc Đan Quân xuất hiện bên ngoài tiểu viện. Ông đưa cậu về Thanh Phong Quán, nơi lần đầu hai người gặp nhau.

“Con quỳ xuống,” ông nói.

Tiểu Hùng quỳ xuống. Gió qua khe đá thổi phần phật tay áo lam.

Lộc Trưởng Lão lấy ra một quyển trục màu lam, mực như còn ấm hơi tay người viết.

“Đây là Thanh Mộc Tâm Kinh, công pháp nhập môn ta đích thân chép lại. Từ hôm nay, con chính thức bước vào con đường tu đạo.”

Đa tạ sư tôn

Tiểu Hùng nhận lấy, cúi đầu lạy ba cái. Gió nổi lên, linh khí hội tụ quanh người.

Một hành trình mới... vừa mở ra