Sau khi ổn định nơi ở, Lộc Đan Quân đưa Tiểu Hùng bước vào nội viện. Cảnh sắc trong Lạc Minh Cốc khác hẳn thế gian: cây cổ thụ to bằng mấy căn nhà, đá mọc sen vàng, cá trong hồ biết nhả chữ.
Họ dừng lại trước một đạo quán lợp ngói lưu ly, trên cửa treo bảng “Thanh Phong Quán.” Một nam nhân áo đạo bào trắng ngồi dưới gốc thông, tay cầm bầu rượu, tóc dài xõa sau lưng. Gương mặt góc cạnh nhưng ánh mắt lại lười biếng như hồ ly. Lúc nhìn kỹ, đồng tử y xẻ dọc, ánh vàng mờ như trăng lặn.
“Sư điệt,” Lộc Đan Quân gật đầu, “phiền ngươi dẫn thằng nhỏ này trong ba ngày. Sau đó, ta sẽ đích thân đưa nó diện kiến Chưởng môn.”
Đạo nhân đứng dậy, tay nâng bầu rượu, cười khà khà:
“Ta là Thanh Lang Đạo Nhân, yêu thân vốn là sói xanh trên núi Vu Sơn, không ăn trẻ con đâu.”
Vừa nói vừa le lưỡi liếm môi
Tiểu Hùng rụt cổ. Lộc Đan Quân cười nhẹ:
“Yên tâm, người này tuy miệng xấu nhưng lòng không ác. Con theo y đi, ba ngày nữa ta đến đón.”
Thanh Lang búng tay, một luồng gió xoáy hiện ra cuốn lấy hai người. Trong chớp mắt, họ đã đến một gian tiểu viện treo biển “Tân nhập đạo đồng.” Tiểu Hùng nhận được một bộ đạo bào màu xanh lam, nhẹ như sương, mặc vào mát rượi, mùi linh thảo thoang thoảng. Phòng ở tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ, có giường đá, bàn gỗ, cửa sổ hướng ra suối.
Ba ngày trôi qua nhanh như gió thoảng. Vào buổi sớm ngày thứ ba, Lộc Đan Quân quay lại, đưa Tiểu Hùng đến chính điện Lạc Minh.
Điện lớn cao ngất, cột trụ khắc hình mây rồng, sàn lát đá ngọc. Trên bệ cao, một người ngồi xếp bằng — thân hình tròn trĩnh, mặc áo đỏ, tai to rủ xuống vai, ánh mắt híp lại nhưng sáng lạ thường. Một tay gác bụng, một tay chống cằm.
Lộc Đan Quân hành lễ:
“Bẩm Chưởng môn, đây là hài đồng con mang về. Nguyện đưa nó nhập môn làm đệ tử chính truyền.”
Chưởng môn ngáp một cái, xoa bụng rồi cười khà khà:
“Được, được. Tiểu tử, lại đây.”
Tiểu Hùng rụt rè bước lên. Chưởng môn phẩy tay, mùi hương thịt kho bỗng lan ra thơm lừng — Tiểu Hùng nuốt nước miếng.
“Ta là Trư Trường Không, Chưởng môn Lạc Minh Cốc. Trước khi bái nhập, có ba điều phải nhớ kỹ:
Thứ nhất, không được hại người vô cớ.
Thứ hai, nếu bị kẻ khác hại, có quyền phản kích.
Thứ ba, đồng môn nơi đây có người, có tiên, có yêu, có cả ma. Nhưng tuyệt đối không được tương tàn. Nếu phạm… trục xuất khỏi môn phái, trời không dung, đất không tha!”
Tiểu Hùng quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái:
“Đệ tử ghi nhớ!”
Trư Trường Không gật đầu, lấy ra một lệnh bài ngọc khắc chữ "Lạc" và trao cho cậu:
“Từ nay, con là đệ tử chính thức, theo sự dẫn dắt của Lộc Trưởng Lão.”
Sau lễ nhập môn, cuộc sống của Tiểu Hùng bắt đầu thay đổi.
Ban ngày, cậu cùng các tân đệ tử khác học chữ viết như người phàm, học cách cầm bút, viết thơ, đọc kinh. Ngoài ra còn học lễ nghĩa, cách cúi chào trưởng bối, ứng xử khi ra ngoài, và cả những điều răn đạo đức của tu sĩ.
Đến canh thân (khoảng 5 giờ chiều), tiếng chuông đồng vang vọng khắp cốc, báo hiệu giờ thổ nạp tu hành. Tất cả đệ tử phải ngồi thiền dưới chân Thái Linh Thạch, nơi tụ linh khí trời đất.
Tiểu Hùng lần đầu ngồi xuống, bắt quyết theo hướng dẫn. Chỉ cảm thấy luồng khí mát lạnh từ lòng đất dâng lên, chui vào đan điền, lan khắp tứ chi.
Khí tức tuy yếu nhưng thuần khiết. Thân thể như được tẩy sạch lớp bụi trần. Dưới ánh trăng bàng bạc, dáng ngồi nhỏ bé của cậu mờ mờ như bóng tiên đồng, giữa một biển linh khí mờ ảo.
Một đứa trẻ mồ côi, lần đầu được bước vào thế giới tu tiên.
Mọi thứ… chỉ mới bắt đầu.