Chương 5: Lạc Minh Cốc – Cửa Đạo Mở Ra

Từ nhỏ, Tiểu Hùng chưa từng hiểu rõ cái gọi là "chết" nghĩa là gì.

Trong ký ức mơ hồ, chỉ nhớ một trận bão lớn năm ấy — gió rít như rồng gầm, biển nuốt cả chân trời. Hôm đó, cha mẹ cậu cùng vào mỏ khai thác đá. Dân làng tụ họp ngoài bờ đê, nét mặt u ám như tro tàn. Đến khi trời yên, người đi không trở lại.

Người lớn bảo: “Cha mẹ con... đã chết rồi.”

Cậu không hiểu “chết” là gì. Chỉ biết rằng, sau hôm đó, không còn ai ôm cậu ngủ mỗi tối, không ai bế lên vai chơi cưỡi ngựa tre. Căn nhà trở nên trống hoác. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tà áo bà ngoại, không dám buông nửa bước.

Từ đó, suốt hai năm trời, cậu như cái bóng lẽo đẽo theo bà. Đi hái rau, đi chợ, đi giặt đồ, cả đi thắp nhang cho người mất — cậu đều theo sát. Chỉ sợ bà cũng “chết” — cũng biến mất như cha mẹ.

Nhưng rồi, cái gì đến vẫn phải đến.

Một buổi trưa hè oi ả, bà ngủ thiếp đi sau bữa cháo loãng. Cậu ngồi quạt cho bà, hát những câu ru từng nghe. Nhưng gọi mãi, bà không tỉnh dậy. Hơi thở bà đã dừng. Tay chân lạnh ngắt như tro tàn.

Lần này, Tiểu Hùng không còn mơ hồ nữa. Cái chết… là chia ly vĩnh viễn.

Người trong thôn giúp chôn cất bà ở chân núi, dưới gốc thị già. Mỗi ngày cậu đều thắp hương, kể chuyện như thể bà vẫn đang lắng nghe. Dân làng thương tình, chia bớt gạo muối, nhưng không ai thay thế được sự trống trải trong lòng cậu bé mười tuổi.

Sáu tháng trôi qua.

Sáng hôm ấy, vừa mở cửa, cậu sững người.

Trước sân là một ông lão tóc bạc như tuyết, tay cầm gậy trúc, áo dài thêu mây. Gương mặt hiền hậu, ánh mắt sâu xa. Cậu nhận ra ông — chính là người từng ghé xin ngủ nhờ mấy năm trước. Giờ đây, ông trở lại — nhưng không còn là ông lão ăn xin năm nào.

Ông chính là Lộc Đan Quân, trưởng lão Lạc Minh Cốc, một yêu tu hóa hình thuộc tộc Lộc Minh.

Ông mỉm cười:

– Tiểu Hùng, đã đến lúc rồi.

Cậu lặng người giây lát. Trong lòng, những giấc mơ xưa về “tiên nhân cưỡi mây” bỗng dâng lên như sóng. Nhưng lần này, cậu không hỏi “phải trả giá gì”, cũng không quay đầu nhìn lại.

– Dạ… con đi.

Một câu, dứt khoát.

Lộc Đan Quân gật đầu, vung gậy trúc. Mây trắng tụ lại dưới chân thành tấm thảm trời, nâng hai người lên cao. Gió thổi nhè nhẹ, cuốn lấy họ như lời chào từ đất trời.

Tiểu Hùng lần đầu cưỡi mây. Dòng suối sau nhà, ngọn đồi có gốc thị già, mái tranh cũ… tất cả dần thu nhỏ lại trong mắt cậu. Những kỷ niệm chôn chặt suốt tuổi thơ – dẫu cay đắng, nhưng cũng là gốc rễ.

Ba ngày ba đêm trôi qua.

Họ bay qua núi non trùng điệp, thấy những con chim khổng lồ bay giữa tầng mây, thấy những hồ nước trong suốt giữa trời, thấy cả tia sét đan nhau như lưới chớp dưới chân.

Cuối cùng, trước mặt họ hiện ra một cánh cổng đá khổng lồ, cao chót vót như đỉnh trời. Trên đó khắc bốn chữ cổ kính bằng kim văn: “Lạc Minh Cốc.”

Hai bên cổng là hai người canh gác: một nữ tiên áo lam tóc trắng như sương, ánh mắt bình thản như hồ thu; một nam nhân cầm phất trần, đạo bào phấp phới, trầm tĩnh như núi.

Tiếng hỏi vang lên:

– Kẻ tới là ai?

Lộc Đan Quân bước lên, hóa thân thành Lộc Ngọc — toàn thân là ngọc trắng sáng, đôi sừng bạc phản chiếu ánh mặt trời.

– Lộc Đan, trưởng lão Lộc Tộc, đưa người hữu duyên nhập môn Lạc Minh.

Cánh cổng rung lên nhẹ nhàng, rồi chầm chậm mở ra, khói sương cuốn theo từng lớp, như sóng bạc quấn quanh chân.

Tiểu Hùng nín thở, bước qua cánh cổng.

Trước mắt cậu là một thế giới hoàn toàn khác.

Núi cao chập chùng như tranh vẽ, suối trong róc rách chảy ngang rừng trúc. Tiên hạc bay lượn giữa mây, âm thanh chuông ngân xa xa, điện ngọc ẩn hiện như cung điện thiên đình.

Cậu đứng đó — lặng người như trong mộng.

Nhưng lần này, giấc mơ không tan biến.

Lần này, cậu biết — đây là khởi đầu của một hành trình.

Một con đường không quay đầu.

Một vận mệnh mà chính cậu… cũng chưa từng dám mơ tới.