Chương 4 Đạo Khai Nửa Bước – Lòng Hiếu Chưa Buông

Từ trước đến nay, Tiểu Hùng chưa từng nghĩ đến chuyện rời bỏ bà ngoại để lên núi tu tiên. Nhưng hôm ấy, khi hai đứa trẻ trong thôn được ngọc bội chiếu rọi, được đạo sĩ chọn mang đi tu đạo, trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi hụt hẫng không tên.

Đêm đó, dưới mái tranh xiêu vẹo, ánh trăng lấp lánh hắt lên những tàu lá tre ngoài hiên, Tiểu Hùng trằn trọc không ngủ. Bên cạnh, bà ngoại đã chìm vào giấc mộng, hơi thở nhẹ nhàng vang lên đều đều. Còn cậu thì nằm im, đôi mắt mở trừng, miên man suy nghĩ.

Từ thuở nhỏ, bà vẫn thường kể chuyện tiên nhân độn thổ hàng yêu trừ ma, người sống trăm năm mà vẫn tóc đen da hồng, oai phong như thần. Mỗi lần nghe, cậu lại háo hức tưởng tượng mình có thể tu tiên, bảo vệ bà, sống bên bà thật lâu, không còn đói rét hay lo thú dữ rình rập ngoài rừng.

Thế nhưng... minh tinh thạch chỉ sáng trong chốc lát rồi vụt tắt. Ngọc bội cũng từng rung động, rồi lại im lìm. Ngọc Thanh đạo sĩ sau một thoáng trầm ngâm đã khẽ lắc đầu. Tiểu Hùng hiểu — đường tu đạo, đã đoạn.

**

Hai đứa trẻ được chọn là con nhà Lâm lão nhị và Trần lão bát. Gia cảnh đều nghèo khổ, quanh năm chỉ biết gùi củi, cuốc đất. Vậy mà nay lại trúng “kỳ duyên,” cả thôn rôm rả bàn tán. Họ giết gà, nấu chè, treo giấy đỏ trước cửa, mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm.

Lâm Quế mới chín tuổi, còn Trần Vỹ mười một, tuy gầy nhom nhưng đôi mắt sáng như sao. Ngọc Thanh đạo sĩ bảo, cuối đông năm nay sẽ quay lại đón cả hai lên núi tu luyện.

Tiểu Hùng chỉ lặng lẽ đứng bên rìa đám đông, không ganh tị, không oán trách. Cậu chỉ lẳng lặng quay về nhà, tiếp tục hái rau, kiếm củi, chăm bà như thường lệ. Nhưng sâu trong lòng, một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy — khát vọng.

**

Vài ngày sau, khi trời mới vừa hửng nắng, Tiểu Hùng vác giỏ vào rừng sâu tìm măng và bắt ốc. Khi băng qua một khe đá, cậu bỗng nghe thấy tiếng rên khe khẽ vọng ra từ một hang nhỏ ven suối.

Tò mò bước đến, cậu phát hiện một con nai lớn nằm thoi thóp, cổ bị mũi tên găm sâu, máu khô thành vệt đen. Bất chợt — một âm thanh vang vọng trong đầu:

“Đừng sợ… Làm ơn… giúp ta…”

Không phải tiếng nói qua miệng, mà là từ trong tâm trí, như tiếng gió khẽ lướt qua cành tre, mơ hồ mà rõ ràng.

Tiểu Hùng run rẩy bước lại gần. Con nai không phản ứng dữ dội, chỉ thở dốc, đôi mắt tròn đầy đau đớn. Trong đầu cậu lại vang lên:

“Ở bìa rừng phía Đông có loài lá tên Thanh Tức Diệp — màu xanh biếc, gân xoáy như ốc. Hái về đắp lên vết thương, rồi quấn lại…”

Không do dự, cậu chạy đi tìm lá thuốc. Nửa canh giờ sau, khi trở lại, cậu nhẹ nhàng rút mũi tên, rửa sạch vết thương, đắp lá, rồi dùng khăn trong giỏ buộc lại cẩn thận.

Con nai khẽ run lên, ánh mắt lặng lẽ cảm kích. Lần này, nó không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu rất lâu, rồi thiếp đi.

**

Ba hôm sau, vào lúc chiều tà, trong lúc nhóm bếp, cậu nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.

Trước cửa là một ông lão áo vải thô, râu tóc bạc trắng, tay cầm gậy trúc, dáng người mệt mỏi như đã đi đường dài.

“Có ai ở nhà không?” — ông cất tiếng hỏi, ánh mắt sâu thẳm, khó dò.

“Dạ, là con đây,” Tiểu Hùng đáp.

“Ta đi ngang núi, chẳng may trượt chân, xin nghỉ nhờ một đêm, có được chăng?”

Cậu nhìn xuống chân ông — quả thật bị trầy rớm máu. Không nghi ngờ gì, cậu mời vào, pha nước gừng, lau chân cho ông. Bà ngoại cũng thân thiện, mời ông ở lại đến khi khỏe hẳn.

Dù mới gặp lần đầu, nhưng Tiểu Hùng lại có cảm giác rất thân quen.

**

Hôm sau, khi bà ngoại ra ngoài chợ, ông lão chậm rãi hỏi:

“Ngươi… từng cứu một con nai bị thương phải không?”

Cậu khựng lại.

“…Dạ, con chỉ thấy tội nên cứu.”

Ông lão mỉm cười hiền hòa.

“Nó là cháu ba đời của ta.”

Câu nói khiến Tiểu Hùng chấn động.

“Đừng sợ, ta không hại ngươi. Ta là yêu tu, ẩn cư tại núi Tử Vân, thuộc phái Lạc Minh Cốc. Phái ta không phân biệt người hay yêu, chỉ trọng đạo tâm. Ngươi… có đạo tâm, lại có khí tức đặc biệt. Cho phép ta mạo phạm một lần.”

Ông vung tay, một luồng sáng mát lạnh như gió xuân tràn qua cơ thể cậu. Không đau đớn, chỉ như có làn khí ấm áp len lỏi khắp kinh mạch.

Rồi ông sững lại.

“…Thật sự có yêu khí ẩn tàng. Không phải linh căn, không phải yêu thân… mà là thể chất nửa nhân nửa linh, cực kỳ hiếm gặp!”

Lẩm bẩm một lát, ông hạ quyết tâm:

“Tiểu Hùng, nếu ngươi nguyện giữ đạo tâm — không hại người, không để người hại mình — ta sẽ tiến cử ngươi nhập môn, không cần linh căn hay tiên thể.”

Tiểu Hùng đứng lặng. Trái tim cậu như có cánh cửa đang dần hé mở. Nhưng rồi cậu nhìn về căn nhà tranh… nơi bà ngoại đang đợi cơm chiều.

Cậu cúi đầu, giọng khẽ:

“Dạ… con rất muốn tu tiên, nhưng con còn bà ngoại. Không thể bỏ đi được.”

Ông lão trầm mặc một lúc, rồi khẽ gật đầu:

“Quả nhiên là người ta chọn. Đây là thử thách cuối cùng của ta. Nếu ngươi đồng ý lập tức, có lẽ ta sẽ không nhận. Nhưng ngươi… chọn chữ ‘hiếu’ trước đạo. Tốt.”

Ông thở dài:

“Ta đã quan sát bà ngươi, khí huyết đã suy, e là chẳng còn được bao lâu nữa. Dẫu có tiên đan cũng khó giữ lại. Ngươi hãy làm tròn chữ hiếu. Hai năm nữa, ta sẽ quay lại. Nếu ngươi còn giữ đạo tâm, ta sẽ đưa ngươi đi.”

Nói rồi, ông lão hóa thành một làn khói mỏng, phiêu tán vào không trung. Dưới đất, chỉ còn lại một lọ ngọc nhỏ, trên đó ghi bốn chữ:

“Định Tâm Đơn.”

Một viên đan dược xanh biếc, kèm lời nói trong gió

“Dùng viên này, mỗi đêm không còn gặp ác mộng.”

Tiểu Hùng cầm lọ thuốc, lặng lẽ siết chặt trong tay. Trời chạng vạng. Ngoài hiên, gió thổi xạc xào. Một chương đời khép lại, nhưng cánh cửa tu đạo… đã hé mở.