Chương 3 Gặp Nhưng Không Nhận – Một Kiếp Bị Bỏ Lỡ

Nửa năm trôi qua kể từ ngày Tiểu Hùng tỉnh dậy sau cơn sốt lạ thường.

Cơ thể cậu ngày càng khỏe mạnh đến mức khác thường: có thể chạy liên tục năm sáu dặm đường mà không mệt, đôi mắt tinh tường nhìn rõ từng cánh bướm đậu trên nhánh cây xa tít, thính lực thì nghe được tiếng suối chảy róc rách cách mấy quả đồi. Đêm đến, cậu vẫn nằm im nghe tiếng dế gáy, chuột chạy, lá rơi — như thể từng âm thanh trong thiên nhiên đều cất lên cho cậu nghe.

Cũng từ đó, cậu ít nói hơn. Dường như, có một điều gì đó lớn lao đang lớn dần trong lòng mà chính cậu cũng chưa lý giải được.

**

Một buổi sáng cuối xuân, khi sương mù còn giăng mờ trên các triền núi, một người khách lạ đặt chân đến thôn Vân Hà.

Người ấy mặc đạo bào màu xám nhạt, tay cầm phất trần, vai mang túi vải. Dáng người thanh mảnh như liễu, mặt mày tuấn tú, tuổi chừng đôi mươi nhưng khí chất lại như người từng trải trăm năm, phong thái ung dung, bước đi nhẹ tựa khói mây. Trên trán cài một chiếc ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, giữa ngực thêu ký hiệu ba ngọn núi đan xen – biểu tượng của Vân Hạc Đạo Quán.

Đạo sĩ trẻ xưng tên là Ngọc Thanh, đệ tử đời thứ chín của Vân Hạc Đạo Quán – một trong bảy đạo môn lâu đời ở phía Nam Trung Châu. Lần này, y phụng mệnh sư phụ hạ sơn chu du nhân gian, chọn lựa những hài đồng dưới mười hai tuổi có căn cơ tu đạo mang về đạo quán bồi dưỡng.

“Người có linh căn, thiên phú dị bẩm, chưa bị tạp khí nhiễm thân, nếu nhập môn sớm sẽ dễ tu luyện hơn,” đạo sĩ nói với trưởng thôn, rồi phát ra một tờ giấy dán lệnh – có dấu đỏ của đạo quán đóng ở góc.

Ngọc Thanh đi từng nhà trong làng, tay cầm một viên ngọc chiếu linh – mỗi khi đưa lại gần trẻ con sẽ phát sáng nếu đứa trẻ đó có linh căn. Những nhà có con được phát sáng sẽ nhận được một túi lụa nhỏ – bên trong có ba lạng bạc trắng, một nhánh nhân sâm khô, và vài viên thanh tâm đan. Số tiền đó có thể nuôi sống cả nhà trong nhiều tháng, còn dược liệu giúp cha mẹ được bồi bổ, kéo dài tuổi thọ.

Trước đây vốn đã có tiền lệ, cứ 5 năm 1 lần đều sẽ có người của đạo quán ghé làng tuyển môn hạ. Nói về cách tuyển thì đạo sĩ sẽ đặt 1 ngọc bội lên trán, nếu sáng lên đứa trẻ có linh căn đủ điều kiện gia nhập và đứa trẻ ấy không quá 12 tuổi.

Trong làng nhỏ vốn nghèo khó, việc “được tuyển đi” trở thành niềm hãnh diện xen lẫn đau thương. Có nhà thì khóc nức nở tiễn con, có nhà thì dâng hương lạy trời đất vì con có số “lên tiên.” Ai cũng truyền tai nhau: “Tu tiên là đổi đời, là rửa sạch nghiệp trần, được sống lâu trăm tuổi, thần thông quảng đại!”

**

Tiểu Hùng hôm ấy đang gùi củi về thì thấy cả thôn nhốn nháo. Lũ trẻ xếp hàng ngoài sân đình, mỗi đứa đều được đặt ngọc bội lên trán. Vân hà thôn vốn nhỏ tập hợp hết trẻ em cũng chỉ được Hơn 30 đứa nhỏ đã sắp hàng nhưng mãi mới được 2 đứa làm sáng ngọc bội.

- mãi mà mới tìm được 2 đứa trẻ ngũ linh căn, quá tạp chất. Nhưng cũng không thể yêu cầu gì hơn ở thôn nhỏ này

Lời ngọc thanh đạo nhân tự nói với bản thân mình.

Tiểu hùng từ nhỏ vốn đã nghe câu chuyện của bà ngoại vốn rất thích tu tiên có thể phi thiên độn địa, trảm yêu trừ ma.

Nhưng nghĩ lại mình vẫn còn bà ngoại già yếu nên không muốn tu luyện. Cậu đành vác củi về nhà.

Ngọc bội bỗng hướng về cậu bé rung lên

Ngọc thanh đạo sĩ thấy vậy gọi cậu bé lại và dùng nó áp lên trán, thế nhưng

Kết quả lại không có gì cả

Ngọc Thanh cau mày. Ngọc bội vừa rồi rõ ràng đã tự rung động, đó là dấu hiệu cảm ứng linh khí hiếm gặp — thường chỉ xảy ra khi gặp một thể chất đặc biệt, vượt ra ngoài khuôn khổ linh căn thông thường. Thế nhưng lúc áp ngọc bội lên trán Tiểu Hùng thì lại… vô cảm. Y thử lại lần nữa. Vẫn thế.

Ngọc Thanh liếc nhìn cậu bé ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc rồi vụt tắt.” hỏi khẽ:

– Tên tiểu huynh đệ là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Tiểu Hùng đặt bó củi xuống, lễ phép đáp:

– Dạ, con tên Vương Hùng sống cùng ngoại tổ mẫu trong làng thường gọi tiểu hùng. Mùa xuân năm sau tròn 8 tuổi.

– Có từng tu luyện qua công pháp nào chưa? Từng uống linh dược hay ngẫu nhiên chạm vào pháp khí?

Tiểu Hùng lắc đầu:

– Con chỉ là phàm nhân, suốt ngày lên núi kiếm củi, săn thỏ bắt chim, chưa từng tu luyện gì hết.

Ngọc Thanh trầm ngâm. Y lật tay, lấy ra một khối minh tinh thạch – loại đá có thể cảm ứng dao động linh khí ẩn trong cơ thể người – đặt vào tay Tiểu Hùng.

Chỉ sau vài hơi thở, đá sáng lên… một cách kỳ quái. Thay vì ánh sáng đơn sắc như thông thường – biểu thị cho một loại linh căn cụ thể – viên đá trong tay Tiểu Hùng lại lấp lánh liên tục, như dãy sao chuyển động trong đêm. Một lát sau, ánh sáng tắt ngấm.

Ngọc Thanh sững người.

– Không phải linh căn… là thể chất đặc dị!

Y bèn lấy ra một quyển Linh Căn Bí Lục, lật giở nhanh qua các mô tả. Nhưng không một mô tả nào khớp. Cảm giác như đang đối diện thứ gì đó vượt khỏi hiểu biết thông thường của đạo môn.

Y lại hỏi:

– Gần đây có chuyện gì lạ xảy ra với ngươi không? Từng gặp yêu thú, bị lạc trong rừng, ăn nhầm thứ gì đó…?

Tiểu Hùng thoáng sững lại. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh con cá nhỏ có ánh sáng xanh lục, thứ mà cậu đã ăn hồi bị sốt. Nhưng bản năng nào đó mách bảo, cậu không nên quá thành thật với người xa lạ. Cậu chỉ cười nhạt:

– Dạ, con chỉ bị sốt mấy hôm trước tết, ngủ một giấc liền khỏe lại thôi.

Ngọc Thanh liền trầm ngâm 1 lúc

Đứa trẻ này thật kì lạ, rõ ràng thể chất vô linh căn nhưng lại làm minh tinh thạch phát sáng. Nếu bình thường có lẽ ta sẽ thu nhận làm thư đồng nhưng

Hôm nay đã thu nạp 2 đứa trẻ ngũ linh căn quá hỗn tạp rồi không thể nào lại nhận 1 đứa trẻ vô linh căn về được, có lẽ chỉ là thể chất đặc dị trời sinh

rồi phất tay cho tiểu hùng rời đi.