Tiểu Hùng mở mắt.
Trần nhà lợp lá cọ hiện lên lờ mờ trong ánh nắng xiên qua khe vách. Trong khoảnh khắc ngơ ngác ấy, cậu chưa kịp nhớ mình đang ở đâu, chỉ thấy toàn thân rã rời như vừa trải qua một cơn sốt dữ dội. Ngồi dậy, hơi thở còn gấp gáp, cổ họng khô khốc… nhưng lạ thay, cơn đau nhức từ trận cảm lạnh trước đó đã biến mất hoàn toàn.
"Ủa, tỉnh rồi hả, nhóc con? Con đã sốt hơn ba ngày nay rồi, nếu còn không tỉnh, ta tính nhờ lão Lý tiều phu đưa con lên trấn khám đại phu đấy."
Một giọng khàn khàn nhưng ấm áp vang lên từ góc nhà. Cậu quay lại, thấy bà ngoại đã râu tóc bạc phơ, vai vác búa, tay ôm bó củi nhỏ, đang loay hoay nhóm bếp.
“...Ngoại?”
“Phải, là ta đây.”
Ba ngày trước, lão lý không thấy Tiểu Hùng về nên đã lên núi tìm, phát hiện cậu nằm bất tỉnh bên bờ suối. Linh cảm 1 người bà cảm thấy tiểu hùng có chuyện chẳng lành nên vừa xong việc trên thị trấn bà đã về sớm hơn dự tính.
Tiểu Hùng lắc đầu, trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:
“Cháu chỉ nhớ ăn cá… rồi không nhớ gì nữa.”
Lý bá — cả thôn gọi lão như vậy — là một tiều phu già sống độc thân đầu làng, tính tình cộc cằn nhưng thương trẻ con. Lão nhìn Tiểu Hùng hồi lâu, ánh mắt ánh lên một tia nghi hoặc:
“Người cháu như than hồng, mà không hề có dấu hiệu bệnh tật gì… Lạ thật.”
Kể từ hôm đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra với Tiểu Hùng.
Vết trầy ở chân do té lúc lên rừng, vốn phải mất bảy tám ngày mới kéo da non, nay chỉ sau một đêm đã liền miệng, hồng hào như chưa từng bị thương. Gánh củi từng khiến cậu mỏi nhừ hai vai, giờ nhẹ như bưng rổ rau. Đôi mắt có thể nhìn rõ cả vết nứt trên viên đá giữa làn sương sớm. Đôi tai thì... kỳ lạ thay, nghe được cả tiếng chuột nhúc nhích trên gác mái giữa đêm.
Một lần, đi mót củi ở bìa rừng, cậu vô tình đập tay vào mảnh đá vỡ, máu chảy ròng ròng. Thế nhưng chưa đầy một canh giờ sau, vết thương đã khô, da bắt đầu kéo lại — không sưng, không đau, không ngứa.
Bà ngoại bắt đầu để ý.
“Con dạo này ăn nhiều hơn trước! Ngoại sắp nuôi không nổi rồi đó, hơ hơ…”
“Dạ… cháu rất đói bụng. Ăn hoài mà không no…”
Bà chỉ cười, nghĩ bụng: “Đứa cháu này chắc tới tuổi ăn tuổi lớn rồi, phải ráng đi làm thêm thôi…”
Nhưng bà không hề hay biết, trong cơ thể Tiểu Hùng, một luồng khí nóng mơ hồ đang âm thầm vận chuyển trong huyết mạch. Mảnh vỡ nội đan đã hòa hợp vào thịt con cá đã dung hợp với thân thể cậu, cải tạo từng thớ thịt, từng sợi gân, khiến thân thể cậu thoát thai hoán cốt .
Một buổi sáng, Tiểu Hùng mang dao và sọt tre lên rừng như thường lệ, định tìm ít củi khô và nấm mối cho bà. Con đường mòn xuyên qua rừng trúc vẫn vắng vẻ như bao ngày khác, chỉ có tiếng chim hót líu lo và gió lùa xào xạc qua tán lá.
Thế nhưng hôm nay, mọi âm thanh dường như… rõ ràng hơn.
Cậu khựng lại giữa con dốc nhỏ, nheo mắt nhìn quanh. Từ bụi cỏ trước mặt vang lên tiếng loạt soạt, rồi một giọng the thé rất nhỏ — như tiếng trẻ con thì thầm:
“Lá này có mùi người… tránh ra, tránh ra!”
Tiểu Hùng giật mình. Không một bóng người. Nhưng đôi tai cậu bắt đầu bắt được nhiều âm thanh kỳ lạ khác:
“Ê! Đừng có giẫm lên tổ tao, thằng hai chân thô bạo!” — tiếng kêu giận dữ từ một con sóc trên cành cao.
“Mau núp đi, có kẻ lạ tới gần…” — tiếng rít khe khẽ từ bụi tre rậm, nơi một con rắn nước lặng lẽ trườn qua.
Cậu đứng sững, lòng dâng lên nỗi ngờ vực:
“Chẳng lẽ mình chưa hết sốt sao?
Cúi xuống, cậu thấy một chú chim sẻ nhỏ nằm sải cánh, dường như bị thương ở chân. Cậu nhẹ nhàng nhặt nó lên, định đem về băng bó. Nhưng khi bàn tay vừa chạm vào lớp lông ấm, trong đầu cậu vang lên một giọng nói yếu ớt:
“Đừng ăn thịt tôi… Tôi chỉ rơi xuống vì gió mạnh… tôi không phải mồi đâu…”
Tiểu Hùng hoảng hốt, suýt nữa đánh rơi con chim.
Từ đó trở đi, cậu phát hiện ra một điều kỳ dị: cậu có thể nghe hiểu tiếng động vật.