Ba ngày sau, khi giờ Thìn vừa điểm, pháp xa Lạc Minh đáp xuống trong màn sương bạc, lặng lẽ như một lời cảnh báo.
Trước cổng Nam sơn môn, ba thân ảnh áo đạo phục lam nhạt đã đứng đợi. Vương Hùng lưng mang kiếm đào mộc, ánh mắt sáng như đuốc; Triệu Lân bình thản như mặt hồ mùa thu; còn Tiểu Khê — nay đã hóa hình người — tóc dài buộc gọn, nét mặt nhu hòa nhưng ẩn sau là linh hồn từng đi qua cái chết.
Gió sáng thổi buốt, mang theo hơi lạnh từ phương Tây. Cả ba không nói gì nhiều. Chuyến đi này... không đơn thuần là nhiệm vụ.
**
Pháp xa lướt qua tầng mây, bóng núi hiện mờ phía xa. Gió gào từng đợt, âm thanh vọng như tiếng khóc của oan hồn lạc lối. Càng đến gần Cửu Khê, âm khí càng nặng. Tiểu Khê khẽ rùng mình, rít qua kẽ răng:
– Âm khí nơi này… nặng đến khó thở.
Vương Hùng cười trêu:
– Muội là âm hồn, chẳng lẽ có chỗ nào âm hơn được muội?
Tiểu Khê lườm sắc lẹm, giọng lạnh băng:
– Huynh chán sống rồi à?
Triệu Lân thở dài, lắc đầu:
– Cửu Khê là đất cổ. Từng có một dòng tộc tu tà bị phong ấn nơi này. Nếu thứ đó thật sự trỗi dậy… không đơn giản đâu.
**
Khi pháp xa đáp xuống, Cửu Khê thôn hiện ra mờ ảo trong làn sương xám tro. Nhà cửa khép kín, đồng cỏ cháy vàng, không một tiếng gà gáy hay chó sủa. Ánh mắt dân làng khi nhìn họ — vừa như kỳ vọng, vừa như tuyệt vọng.
Trưởng thôn ra đón. Một ông lão hom hem, tay chống gậy, giọng run lẩy bẩy:
– Từ lúc mộ tổ sụp… đêm nào cũng nghe tiếng khóc vọng ra từ lòng đất. Có hôm, con trâu biến mất, hôm sau thấy xác nó treo ngược trên cây, hai mắt… bị móc mất.
– Mấy đêm gần đây, có thứ gì đó đi quanh rừng. Dân gọi là “quỷ sống”… mắt đỏ như máu.
**
Ba người theo lối đất nứt nẻ ra phía tây thôn. Bìa rừng như ranh giới giữa nhân gian và địa ngục. Vừa bước vào, cả ba lập tức cảm nhận được tà khí lướt dọc sống lưng như rắn lạnh.
Tiểu Khê rút kính phong ma, soi về phía mộ tổ. Một luồng sương đen mờ mịt lơ lửng — không tan, không chảy, như có hình bóng gì đó đang… chờ.
Triệu Lân dựng vòng trấn linh. Vương Hùng đứng giữa, giọng trầm:
– Thứ trong này… không phải cương thi thường.
Đột nhiên — gầm rít!
Một thi thể cao lớn, da bọc xương, mắt lục sáng rực lao ra từ bụi rậm. Vương Hùng hét lên, Tiểu Khê lướt qua như khói, Triệu Lân chém thẳng — xẹt! — ngăn vuốt cương thi.
Vương Hùng dồn linh khí, đẩy thẳng một chưởng:
– Trấn Linh Thủ!
Ầm! Cương thi vỡ tan, tro bay tán loạn.
– Nó chỉ là dân mới chết hóa thi… – Triệu Lân lau máu – Tà vật thật sự vẫn còn trong mộ.
**
Ba người tiến đến tâm trận. Mộ cổ đã sập, đất đá loang lổ máu. Tiếng gió dường như vang tiếng cười… lạnh như băng.
Tiểu Khê đột ngột khựng lại, thì thào:
– Mặt trăng… đỏ rồi.
Ba người ngẩng nhìn — mặt trăng treo giữa trời, nhuộm đỏ như máu, ánh sáng rọi thẳng xuống mộ tâm.
Rồi… “khanh khách…”
Một giọng nữ khàn đục vọng ra từ lòng đất:
– Cuối cùng… cũng có người tới dâng máu rồi…
Ầm! Mộ tâm vỡ toác. Từ bóng tối, một nữ nhân áo huyết bước ra, tóc dài phủ mặt, móng tay đen như sắt cháy. Trên trán nàng — khắc ấn "Huyết Ảnh".
Tiểu Khê nghẹn giọng:
– Huyết Yêu… cấp ba. Không đỡ nổi đâu!
Vương Hùng siết kiếm, ánh mắt lạnh:
– Lui không được nữa. Trận này… là thật chiến đầu tiên.
**
Trận chiến bùng nổ.
Huyết Yêu chỉ khẽ vung tay, máu trên đất trồi lên thành hàng loạt quỷ ảnh máu, rít lên như oan hồn bị giam cầm ngàn năm. Mỗi bước của nàng làm đất nứt, linh khí loạn động.
Vương Hùng vung kiếm — nhưng tay run. Hơi thở đứt quãng. Một quỷ ảnh lao tới, há miệng táp thẳng vào mặt cậu.
– Không!
Soạt! Kiếm rơi khỏi tay, cắm phập xuống đất. Cậu đông cứng. Toàn thân cậu lạnh như đóng băng. Không phải vì khí âm… mà vì sợ.
“Ta… ta sẽ chết?!”
Một bóng đen lướt đến — Triệu Lân chắn trước, kiếm chém, máu văng. Một vuốt trúng vai, Triệu Lân bật ngửa, máu thấm đỏ đạo bào.
– Cầm kiếm lên, đồ ngốc! Ngươi muốn để người khác chết thay?
Tiểu Khê ở xa tung bùa cuối, ép lui quỷ ảnh. Nàng cũng đã cạn linh lực.
Huyết Yêu tiến gần, mắt rực máu:
– Máu của đạo sĩ… thật thơm.
Nàng đưa tay, kéo một sợi máu từ vai Triệu Lân — ý đồ điều khiển cậu như rối.
Vương Hùng đứng lên, mắt đỏ ngầu.
“Ta sợ… nhưng ta không lùi.”
– Lui lại! Ta dùng Tụ Linh Dẫn Bạo!
– Huynh điên à?! – Tiểu Khê gào.
Cậu cắm kiếm, bắt quyết. Gió nổi. Linh khí tụ. Không gian gào thét.
– Tụ Linh Quyết – Trấn Tâm Pháp Ấn!
Ánh sáng lam bùng lên như tia chớp giữa đêm đen, bắn thẳng vào tâm trận. Quỷ ảnh vỡ tan, Huyết Yêu hét gào. Tà khí tan loãng, trời đất như được gột rửa.
**
Cả ba ngã xuống đất, thở không ra hơi. Máu và mồ hôi hòa lẫn. Nhưng không ai lên tiếng. Chỉ có im lặng của những kẻ còn sống.
Trở về thôn, dân làng quỳ lạy, hương khói đầy đường. Vương Hùng chỉ khẽ chắp tay:
– Bọn ta… chỉ là người tu đạo. Không cần lạy.
Về sơn môn, được ban thưởng linh thạch, đan dược, điểm danh vọng. Nhưng trong lòng cả ba — phần thưởng lớn nhất… là biết rằng: họ đã đi bước đầu tiên trên con đường thật sự của đạo.
**
Đêm ấy, dưới hồ sen tĩnh mịch, Vương Hùng đứng một mình.
Ngẩng nhìn trăng bạc trên trời, cậu khẽ nói:
“Muốn thành tiên… phải là người trước đã.”
“Muốn làm người… phải biết sợ. Và dám vượt qua nỗi sợ.”
Gió đêm cuốn lời thề, mang đi xa mãi vào bóng tối.