Chương 10: Quê Cũ Gió Lạnh – Kẻ Ngoài Đạo Môn

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Cửu Khê, ba người không vội trở về sơn môn.

Đêm đó, dưới chân một ngọn núi lặng gió, lửa trại cháy lách tách trong cái lạnh cuối thu. Cả ba ngồi quây quần, chia nhau phần lương khô và linh quả cuối cùng. Ánh trăng mờ phủ lên rừng cây, gió rì rào lướt qua như tiếng thì thầm vọng lại từ những ngày chưa xa.

– Ta muốn về thăm mộ bà một chuyến – Vương Hùng trầm ngâm – Quê ta gần đây, đi một vòng không xa.

– Ta cũng có việc cần ghé núi Mộc Càn – Triệu Lân gật đầu – Nơi phụ thân từng sống trước khi quy tiên.

Tiểu Khê khẽ cười, ánh mắt lặng lẽ nhìn về xa xăm:

– Muội muốn về dốc Khô Thủy. Khi chưa gặp sư tôn, muội từng là âm hồn vất vưởng nơi đó. Có lần cứu một đứa trẻ thoát khỏi âm hồn khác định thế mạng, suýt nữa bị xé hồn. May thay… sư tôn khi ấy đi ngang, ra tay cứu giúp.

Họ không hẹn mà cùng gật đầu. Sau gần một năm tu hành trong Lạc Minh Cốc, đây là lần đầu tiên họ bước ra thế tục với thân phận đạo sĩ. Mỗi người đều có một nỗi riêng — và một đoạn ký ức chưa từng dứt.

**

Vương Hùng đi bộ hơn nửa ngày dọc theo con đường cũ về thôn Vân Hà. Cảnh vật vẫn thế, chỉ có thời gian là lặng lẽ đổi thay. Ngôi mộ nhỏ của bà ngoại nép dưới gốc thị già, rêu phủ dày, hương tàn còn sót một chân cắm lệch.

Cậu thắp hương, cúi đầu lặng lẽ. Không nói gì, không lệ rơi, chỉ nhắm mắt để gió cuốn qua mặt, để tiếng ve trong bụi cỏ đưa về những ngày còn có bà. Có lẽ… bà vẫn đang dõi theo.

**

Chiều hôm đó, khi ánh nắng tắt dần sau những mái ngói cũ kỹ, Vương Hùng ghé qua khu chợ huyện mua chút hương đèn. Nhưng chưa kịp rời đi, một đám đông tụ tập nơi quảng trường khiến cậu dừng bước.

Trên một bục đá cao khắc đầy phù văn, một đạo sĩ áo xám đang đứng uy nghiêm, bên cạnh là linh thạch chiếu linh, ngọc bội đo căn cơ và vài pháp khí sơ cấp — rõ ràng đang tuyển chọn đệ tử nhập môn.

Ánh mắt Vương Hùng khựng lại. Người đạo sĩ đó — chính là Ngọc Thanh, người từng đến thôn Vân Hà năm xưa.

Thời gian không làm ông ta già đi, ngược lại càng nhuốm vẻ phong trần. Khi ánh mắt chạm vào Vương Hùng, Ngọc Thanh thoáng sững người… rồi chợt bật cười khẽ:

– A, chẳng phải là đứa trẻ năm xưa ở Vân Hà? Nay đã khoác đạo bào rồi à? Xem ra… ngươi là người của Lạc Minh Cốc?

Vương Hùng bước tới, chắp tay bình thản:

– Tiểu bối Vương Hùng, đệ tử chính truyền Lạc Minh Cốc. Hôm nay chỉ ngang qua quê cũ, không có ý quấy rầy.

Ngọc Thanh nheo mắt, giọng dần lạnh xuống:

– Lạc Minh Cốc… nơi thu nhận yêu tu, âm hồn, vô linh căn… Tà đạo khoác danh chính. Đừng tưởng mặc đạo bào là có thể xưng đạo sĩ!

– Nếu ta phát hiện trên thân ngươi có tà khí hay oán khí, ta sẽ trừ diệt tại chỗ!

**

Không khí quảng trường chợt lặng như tờ. Những ánh nhìn đổ dồn về phía Vương Hùng — có nghi kỵ, có khinh bỉ, có dè chừng.

Cậu vẫn đứng yên, không tránh né:

– Nếu đạo trưởng nghi ngờ, xin cứ kiểm tra. Nhưng mong người… đừng vì xuất thân mà định tội.

Ngọc Thanh không đáp, chỉ phất tay áo. Một luồng linh quang xanh mờ bay đến, lướt quanh thân thể Vương Hùng — Thanh Tâm Thuật, pháp thuật chuyên dò xét oán khí sát sinh và dấu vết tà niệm.

Ánh sáng lướt qua… rồi tắt.

Không một dao động.

Đám đông bắt đầu xì xào:

– Không có oán khí…

– Nhưng đạo trưởng nói hắn là tà tu mà?

– Lỡ hắn dùng pháp che giấu thì sao?

Ngọc Thanh cau mày. Vẻ chắc chắn trong mắt ông ta đã dao động. Ông trầm giọng:

– Hừ… không có oán khí thì tạm tha cho ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, tà khí giấu được một lần… không giấu được mãi.

**

Vương Hùng vẫn không cãi. Cậu chỉ cúi đầu, rồi ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh, giọng đều đều:

– Người tu đạo… cái gì là chính? Cái gì là tà?

Ngọc Thanh cười khẩy:

– Tu chính đạo là chính phái. Tu tà pháp… thì là tà phái. Vậy thôi.

Câu trả lời giản đơn, lạnh lùng như lưỡi dao.

Vương Hùng không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, một ý niệm lặng lẽ khắc sâu:

“Cuộc đời này, đúng sai do kẻ mạnh định.

Hôm nay ta nhỏ yếu, để ngươi sỉ nhục cả sư môn.

Ngày gặp lại… ta sẽ gọi ngươi là ‘đạo hữu,’ không còn là ‘tiền bối.’”

**

Cậu quay người, rời khỏi quảng trường.

Bóng lưng gầy guộc, nhưng mỗi bước đều vững chãi, không hề run rẩy.

Phía sau, Ngọc Thanh vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định – như bao năm trước – giữ vững quan niệm chính – tà phân minh.

Nhưng trong sâu thẳm, một điều gì đó… đang chậm rãi rung động.