Trời chiều. Gió từ rừng trúc phía xa thổi qua từng ngọn đồi nhỏ, mang theo hơi đất và mùi hương cỏ khô cuối thu. Vương Hùng rời khỏi thôn Vân Hà với hành trang nhẹ tênh: một túi hương tro từ mộ bà ngoại, vài món lương khô và một thanh kiếm đào mộc cũ kỹ.
Cậu không hề hay biết rằng, sau lưng mình, một luồng linh quang nhạt màu đã bám lấy vạt áo — Truy Tung Ấn, do chính tay đạo sĩ Ngọc Thanh hạ xuống, trong lúc ai cũng nghĩ ông ta đã bỏ qua.
**
Ngay sau khi Vương Hùng rời khỏi quảng trường, Ngọc Thanh đứng yên thật lâu, ánh mắt lạnh như sương núi. Ông lẩm bẩm:
– Một kẻ xuất thân từ Lạc Minh Cốc… không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Y nhanh chóng thi triển Nhị Thân Pháp, phân tách ra hai phân thân: một mang lũ đệ tử trúng tuyển về sơn môn, một theo dấu Truy Tung Ấn, bám theo Vương Hùng.
**
Hai ngày sau, khi Vương Hùng dừng chân nghỉ trong một ngôi miếu hoang giữa rừng, cậu vẫn không hề hay biết — sát khí đã cận kề.
Trời chưa sáng hẳn, một bóng người áo xám lặng lẽ hiện thân trên mái miếu. Thanh kiếm trong tay y khẽ động, một luồng kiếm khí vô thanh vô tức chém thẳng về phía Vương Hùng.
Vút!
Cậu giật mình lăn sang bên, vai áo rách toạc. Vừa thoát hiểm, cậu bật dậy, rút kiếm phòng thủ, linh khí khởi động vội vã.
– Ai?! – Vương Hùng gằn giọng, mắt đảo quanh.
Một bóng người đáp xuống trước miếu. Y áo xám, tóc dài, ánh mắt băng lãnh.
– người đã chết không cần biết nhiều
– Ngươi là… Ngọc Thanh? – Vương Hùng nghiến răng – Ngươi theo dõi ta?
– Theo dõi? – Ngọc Thanh mỉa mai – Gọi là trừ họa từ trong trứng thì đúng hơn.
Không để Vương Hùng phản ứng, Ngọc Thanh tung chưởng. Linh lực sắc bén như đao, ép cậu phải xoay người phòng ngự. Chỉ trong vài chiêu, cậu đã rơi vào thế yếu, miệng rớm máu, linh khí hỗn loạn.
Cú đánh thứ năm, nếu trúng, đủ sức đánh nát kinh mạch. Nhưng ngay khoảnh khắc đó —
ẦM!!
Một tiếng rống vang vọng như sấm giáng. Cả khu rừng run rẩy. Một thân ảnh khổng lồ lao xuống từ không trung, giẫm nát mặt đất, chặn đứng đòn đánh của Ngọc Thanh.
Một đạo nhân vạm vỡ, mắt sáng như chuông đồng, thân hình lực lưỡng, mái tóc bạc cột cao sau đầu. Trên lưng là một khắc đồ voi trắng, linh khí hừng hực. Chính là Đại Bạch Tượng, yêu tu voi tinh – sư huynh của Vương Hùng.
- Ai dám xuống tay với đệ tử Lạc Minh Cốc ?
Phân thân Ngọc Thanh thoáng ngừng lại. Ông ta nhíu mày:
– ồ là con voi hóa hình? Đúng là tà phái ngư long hỗn tạp
– Hừ, yêu thú hay người phàm cũng là sinh linh. Ngươi phân biệt gì? – Đại Bạch Tượng nghiến răng.
Rồi hắn quay sang Vương Hùng, gầm giọng:
– Vương Hùng! Ngươi làm gì ở đây?!
– Ta… về thăm mộ bà…
– Sau nhiệm vụ không hồi báo, lại còn đơn độc lang thang giữa thế tục, để người ngoài ra tay?! Ngươi có còn nhớ mình là đệ tử của ai không?
Vương Hùng cúi đầu, hai tay siết chặt.
– Ta xin nhận lỗi.
Đại Bạch Tượng không mềm lòng:
– Nhận lỗi thì dễ. Nhưng sai phạm không thể bỏ qua. Ngươi đã tự ý rời nhiệm tuyến, không hồi sơn, vô tình khiến nội môn đối đầu ngoại phái, làm tổn hại thanh danh sư môn.
– Phạt giam ngươi trong Linh Tháp ba ngày ba tháng. Nếu tái phạm… trục xuất sư môn
Phân thân Ngọc Thanh hừ lạnh:
– Đệ tử thế này, quả không sai khi gọi là tà phái.
Đại Bạch Tượng liếc y:
– Ngươi quản nhiều rồi
Ánh mắt hai người giao nhau. Nhưng vì chỉ là phân thân, Ngọc Thanh không tiện động thủ thêm. Ông ta để lại một câu cuối:
– Đã không giết được hôm nay… ta sẽ chờ ngày sau.
Thân ảnh tan biến trong làn khói trắng.
**
Khi gió rừng dịu lại, chỉ còn Vương Hùng quỳ một gối trên đất, máu thấm áo, toàn thân tê dại.
Đại Bạch Tượng không nói thêm gì, chỉ khẽ quay lưng:
– Về chịu phạt.
Cậu cúi đầu, đáp:
– Vâng. Xin cám ơn sư huynh
Bạch tượng:
Ngươi là sư đệ ta dẫu có sai cũng phải để môn phái ta xử lý
Dưới chân núi, bóng hai người – một to lớn, một gầy nhỏ – khuất dần trong sương sớm.
Dưới gốc cây nơi trận chiến vừa xảy ra, Ấn Truy Tung mờ dần… rồi tan biến, như chưa từng tồn tại.