Chương 12: Khói Hương linh tháp

Hai huynh đệ lấy ra từ trong túi truyền tống phù—loại bùa cho phép dịch chuyển tức thời về nơi chỉ định. Mỗi người một tay cầm phù, rót linh lực vào. Một tiếng “ù ù” trầm đục vang lên, mặt đất dưới chân lóe sáng. Trận pháp hiện hình rồi bùng lên ánh sáng, cuốn cả hai vào trong làn khói mỏng.

Chớp mắt sau, họ đã về tới sơn môn. Đại Bạch Tượng áp giải Vương Hùng đứng trước cánh cổng đồng nặng nề của Linh Tháp Tự Tỉnh—nơi chuyên giam giữ đệ tử phạm tội nhẹ.

Cửa mở. Vương Hùng bước vào, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền sững người.

Dưới ánh sáng u lam mờ ảo, hai bóng người quen thuộc đang ngồi xếp bằng nơi vách đá, tay nhai hạt sen, mắt sáng lấp lánh. Vừa thấy Vương Hùng, cả hai đồng loạt bật dậy.

– Cuối cùng cũng về rồi! – Triệu Lân reo lên.

Tiểu Khê cười híp mắt, má hồng hây hây:

– Lâu không gặp, huynh vẫn còn cái mặt ngây thơ đó à?

Cả ba phá lên cười như bọn trẻ trốn học. Họ lớn lên cùng nhau: từng cùng ăn thảo dược đắng nghét, từng bị phạt quỳ đá, từng nửa đêm lẻn xuống hồ bắt cá linh. Nay lại cùng nhau… bị nhốt trong Linh Tháp. 

Một hồi sau, đang chuyện trò rôm rả, Vương Hùng bỗng móc từ tay áo ra một bó nhang thơm… cùng một bộ quần áo giấy nữ nhân có phần hơi mơ hồ.

– Ta biết muội đã hóa hình, không cần nhang khói. Nhưng... – Vương Hùng nháy mắt – đốt đủ lễ vẫn tốt hơn!

Cậu cắm nhang vào khe đá, lẩm nhẩm mấy câu, rồi… châm lửa đốt luôn bộ quần áo giấy.

Từ giữa làn khói lam, một trận gió nhẹ quẩn quanh. Một bộ y phục cổ trang nữ hiện ra: váy lụa trắng ngà, tay áo dài rộng, lưng hơi trễ, cổ khoét sâu, tà váy xẻ cao, thấp thoáng lớp lụa mỏng như sương sớm phủ lấy thân hình thiếu nữ—gợi cảm mà vẫn thanh cao.

Tiểu Khê đỏ mặt:

– Cái… cái này là huynh mua cho ta mặc à? Có cần phải… thoáng thế không?!

– Huynh thấy đẹp mà! – Vương Hùng nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lấp lóe đầy gian.

Bên cạnh, Triệu Lân sặc hạt sen, vội dùng tay che mắt:

– Ta là người nghiêm túc! Muội… có thể mặc kín đáo hơn không?

Nhưng giữa hai ngón tay che, lại lén hí ra một khe nhỏ.

Bốp!

Hai cú cốc đầu vang lên. Tiểu Khê thu lại bộ váy, búng tay một cái—y phục hóa thành đạo bào gọn gàng, đứng khoanh tay nghiêm nghị:

– Dám giỡn mặt bản cô nương?! Đừng tưởng tu tiên rồi là không biết ngượng!

Hai chàng trai ôm đầu rên rỉ, nhưng khóe môi lại cong lên đầy mãn nguyện. Không khí trong tháp giam u tịch chợt nhẹ như gió xuân.

Dù cùng tu đạo, nhưng họ vẫn chỉ là những thanh niên mới lớn—có tâm, có tình, có chút ngây ngô, có những rung động khó gọi tên. Mà giữa Linh Tháp trầm mặc này, thứ họ có nhiều nhất… là tình huynh muội gắn bó không đổi thay.

Sáng hôm sau, ánh nắng mỏng manh len qua ô cửa đá, chiếu vào tầng giam Linh Tháp lạnh lẽo. Mùi nhang thơm từ đêm qua vẫn còn vương.

Cánh cửa "két" một tiếng mở ra. Một tiểu đồng áo xám bưng mâm gỗ đựng cháo linh mễ, hạt sen, thêm chút kim quả muối, bước vào lặng lẽ. Cậu đặt khay xuống, quay sang Vương Hùng, đôi mắt long lanh đầy phấn khích:

– Huynh… nhận ra đệ không?

Vương Hùng nhíu mày, nhìn kỹ. Khuôn mặt trắng trẻo, mắt tròn, hai răng thỏ hơi chĩa ra… Cậu sững người:

– Đệ là…?

– 12 năm trước có một con lộc bị thương…

– Là đệ đó! – Tiểu sư đệ hí hửng gật đầu như gõ mõ – Hôm đó huynh không cứu, chắc giờ đệ bị hổ yêu ăn thịt rồi… Vừa rồi, đệ mới hóa hình thành công! Gia gia liền đưa đệ về sơn môn nhập môn tu luyện!

Tiểu sư đệ cười tít mắt, rồi nhanh tay móc từ trong áo ra một viên đan dược phát ánh linh quang nhè nhẹ. Cậu dúi vào tay Vương Hùng, thì thầm:

– Tụ Linh Đan! Chỉ khi lập công lớn mới được ban thưởng… Gia gia đệ cho hai viên, đệ giữ lại một viên cho huynh.

Vương Hùng sững lại. Tụ Linh Đan—dùng để tịnh hóa kinh mạch, giúp tụ khí nhanh, cực quý với tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ.

– Sao lại cho ta? – Cậu hỏi, lòng khẽ chấn động.

– Nhận ơn một giọt nước, trả lại một dòng sông. Huống hồ… là ơn cứu mạng. – Tiểu đồng cúi đầu lí nhí – Nhưng… đừng nói cho ai biết nha, không là gia gia mắng đệ chết mất!

Vương Hùng siết nhẹ viên đan trong tay, rồi xoa đầu cậu bé, cười khẽ:

– Ừ. Đại ân không lời nào nói hết. Sau này huynh lập công lớn, sẽ xin thêm một viên cho đệ.

Tiểu sư đệ đỏ mặt, gật đầu cái rụp, rồi lon ton chạy mất.

Vương Hùng nhìn theo, ánh mắt hướng ra cửa sổ đá, nơi ánh nắng đầu ngày đang dần lên cao.

Dù trong tháp giam, nhưng lòng… sáng hơn bao giờ hết.