Chương 13: Đường Tu Đạo – Gốc Từ Thiện Niệm

Ba tháng trong Linh Tháp Tự Tỉnh trôi qua như một giấc mộng dài.

Mỗi ngày trong đó là những giờ khắc im lặng, đối diện với bản thân, vượt qua khổ cảnh, ma cảnh và tâm cảnh. Dù là Vương Hùng từng sống chết với ma vật, hay Triệu Lân – kẻ luôn lý trí lạnh lùng, hay cả Tiểu Khê – tiểu muội thuần tâm nhất nhóm, cũng đã ít nhiều thay đổi sau chuyến thử thách ấy.

Sáng nay, khi tiếng chuông cổ ngân ba hồi từ đỉnh Linh Tự, cánh cửa đồng khép kín suốt mùa thu cũng từ từ hé mở.

Ánh sáng chan hòa tràn vào, chiếu rọi ba bóng người bước ra.

Áo đạo bào họ đã sờn vai theo từng đợt gió bụi, nhưng ánh mắt thì sáng như trời thu vừa quét sạch sương mù.

Tiểu Khê dang tay hít sâu, đôi mắt long lanh như nước hồ trong trẻo:

– “Tự do rồi!”

Nàng xoay người mấy vòng như cánh chim nhỏ rời tổ. Trong ba người, nàng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng là người duy nhất chưa từng một lần lùi bước.

Triệu Lân khẽ cười, vỗ nhẹ vai Vương Hùng:

– “Về sư môn lĩnh thưởng thôi.”

Vương Hùng gật đầu, lòng thầm cảm tạ. Ba tháng trước hắn suýt mất mạng nếu không có Triệu Lân kịp thời cứu giúp. Cái ơn ấy, hắn đã ghi vào đá trong lòng.

**

Trước điện Thanh Vân, vị sư huynh phụ trách tiếp dẫn – đã đứng chờ sẵn. Dáng người ông vẫn to lớn, ánh mắt vẫn nghiêm nghị, nhưng hôm nay lại có thêm một nét gì đó như là… nhẹ nhõm.

– “Các ngươi trở về là tốt rồi.” – ông chậm rãi nói, đôi mắt như soi thấu từng người.

Ông đưa cho mỗi người một lệnh bài thưởng công. Trên lệnh bài khắc: +10 điểm danh vọng, 30 viên hạ phẩm linh thạch, cùng 1 viên Tụ Linh Đan – phần thưởng chính thức cho đệ tử vượt ải Linh Tháp.

Linh thạch là đơn vị cơ bản trong tu giới, chứa đựng linh khí thiên địa, có thể hấp thu tăng tốc tu luyện, duy trì trận pháp, hoặc trao đổi mua bán linh dược và pháp bảo.

Danh vọng là điểm tích lũy nội môn, dùng đổi công pháp, trận pháp, thậm chí bí kỹ cao cấp sau này.

Riêng Tiểu Khê được cộng thêm 1 điểm danh vọng, thành 4 điểm. Triệu Lân được trao thêm 1 viên tụ linh đan – như lời cảm ơn ngầm từ các trưởng lão vì đã cứu Vương Hùng.

Còn 30 viên linh thạch – mỗi người nhận 5 viên. Riêng Tiểu Khê được thưởng thêm do đóng góp cá nhân, tổng cộng nhận 20 viên.

**

Trở về viện tu luyện, ba người lập tức bế quan.

Ai cũng ôm một quyết tâm trong lòng: phải đột phá Luyện Khí tầng 3 trước khi bước ra hành tẩu.

Vương Hùng dùng ngay viên Tụ Linh Đan – linh khí ùa vào kinh mạch như sóng vỗ. Cảm giác ấy… như tắm giữa suối linh khí thuần khiết, vừa thanh lọc huyết mạch, vừa đẩy mạnh tốc độ chuyển hóa linh lực.

Một tháng trôi qua.

Triệu Lân và Vương Hùng đồng loạt đột phá tầng 3, nhưng cả hai chưa vội đi chọn linh căn – thứ sẽ quyết định con đường tu hành của họ sau này.

Thay vào đó, họ cùng Tiểu Khê đến bảng nhiệm vụ nhận vài nhiệm vụ cấp thấp, vừa rèn luyện, vừa đợi muội muội tu thành.

**

Trước khi rời đi, ba người lại cùng nhau đứng dưới cây cổ mộc trong sân viện. Gió thổi nhẹ, hoa đào sớm nở. Họ nhớ lại lời dạy năm xưa của sư phụ Trư Trường Không:

– “Ở Lạc Minh Cốc, chúng ta không chia đệ tử thành nội môn hay ngoại môn như những môn phái khác. Trước khi thu nhận bất kỳ ai, chỉ có một điều cần khảo nghiệm – đó là đạo tâm.”

– “Dù là người hay yêu, là ma linh hay thảo mộc khai linh trí… chỉ cần có thiện niệm, đều có thể bước vào đạo.”

– “Chúng ta không lấy thiên phú làm chuẩn, mà lấy tâm tu đạo làm gốc.”

– “Nhớ kỹ: tuyệt đối không được lạm sát sinh linh. Vạn vật hữu linh, trời đất đều có quy tắc, không ai có quyền tự cho mình đứng trên luân hồi.”

Ba người cúi đầu đồng loạt. Đó là những lời họ sẽ không bao giờ quên.

Bởi đạo tâm, chính là ánh sáng duy nhất dẫn họ đi qua muôn dặm tu hành.