Chương 14: Thành Thị Phồn Hoa – gặp lại Thanh Lang

Vương Hùng và Triệu Lân tìm đến bảng nhiệm vụ ngoài Điện Thanh Vân để tiếp tục rèn luyện.

Trên bảng đá chạm khắc khí linh, một nhiệm vụ mới vừa được ghi thêm bằng chữ vàng:

[Nhiệm vụ cấp 2 – Điều tra oán khí]:

Tên nhiệm vụ: Huyễn Trạch U Ảnh

Yêu cầu: 2 luyện khí kỳ tầng 3 trở lên.

Mục tiêu: Thăm dò nguyên nhân tà khí bất thường quanh thành Huyễn Trạch, khu rừng Tùng Liễu phía Đông thường xuất hiện oán khí nhập đêm, đã có vài dân thường mất tích.

Phần thưởng: 40 linh thạch hạ phẩm, 20 điểm danh vọng, 4 viên tụ linh đan hạ cấp

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt lóe lên. Thành Huyễn Trạch — cái tên nghe như bước ra từ mộng cảnh.

Thành Huyễn Trạch nằm ở trung lộ phía Nam Trung Châu, là một trong các trọng trấn thương mại lâu đời. Tường thành cao tám trượng, cổng thành dát đồng khảm ngọc, mái ngói cong cong lấp lánh dưới nắng sớm. Người người chen vai thích cánh, phố chợ rộn ràng tiếng rao hàng, mùi bánh bao chiên, há cảo nóng, lẩu thảo dược và cả hồ lô đường nướng thơm lừng len qua từng ngóc ngách.

Một đứa trẻ chạy qua, tay cầm hồ lô đỏ rực, dính đường đầy miệng, vừa chạy vừa hét: “Ai nhanh hơn ta thì được một viên kẹo!” Phía sau là đám tiểu tử con quan, con phu xe, con thợ rèn, cười vang như lễ hội xuân.

Vương Hùng đứng đờ người, miệng lắp bắp:

– Trời ơi… cái gì cũng có bán vậy luôn hả?

Triệu Lân thì mắt tròn mắt dẹt nhìn một gánh hàng nướng: bánh mè đen nhân hoa quế, nước đậu tằm mát rượi, lại có cả lồng tre đựng bạch ngọc linh sâm giả để hút khách.

– Đây… đây là chỗ phàm nhân sống á? Không phải mộng cảnh à?

Bỗng cốc – một tiếng ký đầu cả hai và giọng cười khinh khỉnh vang lên phía sau:

– Hai cái đầu đất! Đúng là nhà quê lên tỉnh, thấy cái gì cũng tròn mắt như con heo nhìn gương!

Quay lại đã thấy… một thanh niên mặc đao bào màu xanh, hai chân đứng thẳng, miệng ngậm cọng cỏ, trên người khoác hờ áo choàng đạo nhân màu xám tro, dáng vẻ lười biếng không thể lười hơn được nữa.

– Thanh Lang sư huynh?! – cả hai đồng thanh, giọng không rõ kinh ngạc hay… tuyệt vọng. ( chương 6)

Thanh Lang Đạo Nhân ngáp một cái rõ dài, rồi vỗ vỗ lưng hai đứa như vỗ heo chuẩn bị lên mâm:

– Đáng lý giờ này ta đang cuộn chăn ngủ đến giữa trưa. Vậy mà vì hai đứa nhà quê các người, ta phải bỏ giấc mộng đẹp theo làm giám thị.

– Nói cho mà biết: nếu không có ta, các ngươi đã được đạp phải phân chó rồi

- vừa nói sư huynh vừa chỉ

Triệu lân vội xoay qua thấy kế bên là cục phân chó.

Cả hai cúi đầu, rầu rĩ như học trò bị phát hiện chép bài.

– À mà này… – sư huynh liếm mép, mắt nheo lại ranh mãnh – hai ngươi mà dám để ta mất mặt giữa phố lớn, ta sẽ biến hình thành sói thật, ăn thịt các người đấy nhé, rất lâu rồi ta ko ăn thịt người đấy!

Thanh Lang dẫn đường qua các khu phố, vừa đi vừa lải nhải:

– ta đường là tu sĩ trúc cơ tầng 3 kì mà phải đi làm cái nhiệm vụ bắt gà đuổi chó này lại phải canh chừng 2 thằng tiểu quỷ.

Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ , nếu ở các môn phái nhỏ thường đã là trưởng lão, được phép thu đồ đệ, mở động phủ riêng. Tuy nhiên, ở Lạc Minh Cốc – môn phái ngàn vạn năm tuổi, Trúc Cơ Kỳ mới chỉ là sư huynh trung đẳng, chưa đủ tư cách dự hội nghị nội môn. Cảnh giới cao… nhưng chưa đủ lâu đời thì vẫn phải làm việc như thường.

– Ta đây là ví dụ sống động. Một con sói có cảnh giới mà vẫn phải theo mông hai tiểu tử nhà quê đi săn ma.

– Đời ta đúng là… tu chưa tới, mà khổ đã đầy!

Vừa nói xong vương hùng bị 1 con khỉ ăn cắp cây kẹo hồ lô trên tay vội dí theo đòi lại.

Sư huynh lấy tay ôm mặt thở dài

Cảnh giới

Tuổi thọ trung bình

Ghi chú

Phàm nhân

~70–100 tuổi

Trừ phi có thể chất đặc biệt hoặc luyện dưỡng sinh

Luyện Khí kỳ

Lấy tuổi phàm nhân cộng thêm

~100–150 tuổi

Có thể kéo dài thọ mệnh nhờ hấp linh

Trúc Cơ kỳ lấy tuổi luyện khí cộng thêm

~200–300 tuổi

Đây là mốc đầu tiên giúp "thoát khỏi phàm nhân" thực sự

Kết Đan kỳ lấy tuổi trúc cơ cộng thêm

~500–800 tuổi

Mốc bước vào trung kỳ tu tiên

Nguyên Anh kỳ lấy tuổi kết đan cộng thêm

~1.000–1.500 tuổi

Đã có thể gọi là "lão quái vật" trong tu giới