Chương 15: Thỉnh Địa Vấn Linh – Pháp Tượng Thất Biến

Trời chạng vạng, hoàng hôn đổ dài bóng thành trên nền gạch xanh. Phố phường Huyễn Trạch dần lên đèn, ánh lồng đèn đỏ phản chiếu sắc nến nhạt nhoà trên từng gương mặt qua đường. Vương Hùng vẫn còn mải mê nhìn theo xiên hồ lô ngọt óng ánh, thì Triệu Lân đã kéo tay áo, thì thầm:

– Vào thành rồi, chẳng lẽ không tìm nhà trọ nghỉ chân?

Thanh Lang lúc này duỗi người, ngáp dài một cái, phẩy tay như đuổi muỗi:

– Nhà trọ ư? Uổng phí! Ăn đã ăn, giờ chỉ cần tìm chốn nghỉ. Tối nay, ngủ tại miếu hoang là tiện nhất.

– Miếu hoang? – Hai tiểu tử đồng thanh kinh ngạc – Chẳng lẽ... sư huynh cạn ngân lượng?

– Cạn cái đầu các ngươi! – Thanh Lang liếc nửa con mắt – Ban đêm mới là lúc oán khí vẩn lên, tà vật hiện hình. Bọn chúng đâu rỗi hơi mà ban ngày ra phố ăn há cảo cùng phàm nhân?

Ở cuối Tây thành có một ngôi miếu cổ, tên gọi Đại Linh Tự, xưa kia từng là nơi dân chúng lễ bái Sơn Thần. Nay tường rêu phủ kín, tượng thần vỡ nát, mái ngói sập lở. Dẫu hoang phế, nhưng khí tức vẫn tĩnh lặng một cách kỳ dị, hệt như còn sót lại linh vận chưa tan.

Vừa hạ tay nải, Vương Hùng đã cất lời:

– Sư huynh, nơi đây liệu có thể câu thông linh giới?

Thanh Lang gật đầu, khóe môi khẽ nhếch:

– Đêm nay, ta sẽ thỉnh Thổ Địa bản thổ hiện thân.

– Thỉnh bằng pháp môn nào?

– Pháp Thỉnh Tiên Chú – một trong thất pháp còn lưu lại từ Thất Thập Nhị Biến Cổ Tàng.

– Thất Thập Nhị Biến? Há chẳng phải là truyền thuyết?

Thanh Lang lúc này ánh mắt nghiêm trang, thần sắc trở nên cổ kính:

– Tương truyền thời viễn cổ, có bảy mươi hai phép thần thông thượng cổ do tiên nhân truyền lại. Song trải qua binh loạn, huyết kiếp, các đạo môn nay chỉ giữ được một phần tàn quyển. Lạc Minh Cốc ta nhờ tổ sư lưu phúc, giữ được bảy trong số ấy.

– Phép này có thể triệu thỉnh linh vật sống lâu năm trên đất – như Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Bá – để vấn đạo, tra mạch, hỏi hung kiết.

Vương Hùng sáng mắt, chen lời:

– Vậy sư huynh chẳng mau truyền cho bọn đệ học?

Bốp!

– Chưa được sư môn cho phép, các ngươi học làm gì? – Thanh Lang ký đầu cả hai tên.

Triệu Lân kêu lên:

– Đệ chưa nói gì mà cũng bị đánh!

Bốp!

– Đánh trước cho khỏi nói sau! Nếu không có hai ngươi, lúc này ta đã cùng Miêu muội tử ấm rượu dưới trăng rồi!

Vương Hùng le lưỡi:

– Chó mèo cũng biết yêu à?

Bốp!

– Ta là sói, không phải chó! Câm miệng, nghe đây:

Pháp này chỉ thi triển khi cảnh giới người triệu thỉnh cao hơn linh thể được mời. Nếu không, tất sinh phản phệ – nhẹ thì thổ huyết, nặng thì tẩu hỏa nhập ma!

Cả hai nuốt nước bọt, thần sắc tái đi.

– Xem ta thi triển trước, mở mắt mà học!

Thanh Lang ngồi xuống giữa nền đá nứt vỡ, lấy tro hương vẽ một pháp đồ hình tròn. Tay phải bắt quyết, tay trái vận khí, miệng niệm chú ngữ như tiếng gió rừng vọng lại. Ba thức được thi triển liền mạch:

• Ngũ Mộc Hành – bàn tay chạm đất, ngón trỏ cong như gieo hạt mầm linh khí.

• Trấn Khí Ấn – hai tay vẽ đồ hình bát quái, kết giới tụ linh.

• Tụ Linh Ấn – dùng cọng cỏ rút từ miệng, phất ngang, chú ngữ ngân nga:

– “Thổ linh tồn tại, ứng triệu hữu danh – Hiện thân hình, nạp đạo khí, vấn địa mạch!”

Ầm...

Địa thổ rung nhẹ, từ gốc đại thụ sau tượng thần nứt vỡ, sương trắng bốc lên như khói. Một bóng người từ lòng đất bước ra, nửa người nửa cây, toàn thân phủ rêu xanh, mắt vàng úa như lá cuối thu.

– Lão thân... là Thổ Địa bản thổ.

Vương Hùng sững sờ:

– Cái cây... biết nói?!

Bốp!

– Câm! – Thanh Lang cốc đầu – Thổ Địa là tinh linh ngàn năm, có thể là người chết chôn sâu, hoặc yêu vật tu lâu năm, được địa mạch hun đúc mà hiện linh. Không được thất lễ.

– Sư huynh, dạy đệ đi! – Hai tiểu tử đồng thanh, ánh mắt sáng như sao.

– Dẹp! Cảnh giới các ngươi còn thấp, học vào chỉ tổ rước hoạ.

Thổ Địa cúi mình, giọng khàn khàn mà đầy uy hòa:

– Tiểu thần vốn là cổ thụ hơn năm trăm năm tuổi, được long mạch nơi đây nuôi dưỡng, lại nhờ dân chúng lễ bái quanh năm mà ngưng tụ linh trí, mở ra đạo tâm, có thể hiện hình đôi chút.

Thanh Lang chắp tay sau lưng:

– Gần đây nghe rằng trong thành có âm hồn quấy nhiễu. Có thực chăng?

Thổ Địa nhẹ gật đầu:

– Tiểu thần đạo hạnh còn cạn, chỉ cảm ứng được khí tức trong thành Huyễn Trạch. Phía Đông – nơi có rừng Tùng Liễu, tà khí trùng trùng – thì đã vượt ngoài cảm ứng.

– Tuy nhiên, năm năm trở lại đây, cứ cách vài tháng lại có người trong thành bặt vô âm tín. Quan phủ phàm nhân điều tra không kết quả. Mỗi lần như vậy, trong thành đều lẩn khuất mùi máu tanh – chỉ người hữu linh căn mới ngửi được.

Thanh Lang khẽ gật đầu:

– Đa tạ đạo hữu. Ngài có thể lui về.

Thổ Địa chắp tay hành lễ, thân ảnh tan trong làn sương trắng, hoà vào lòng đất. Không gian chỉ còn lại hương gỗ mục và tiếng gió khe khẽ lay lá khô.

Thanh Lang thở ra một hơi, ngồi lại chỗ cũ:

– Việc ta cần làm đã xong. Còn lại là trách nhiệm của hai ngươi. Hướng Đông – thẳng tiến!

Hắn liếc nhìn hai tiểu tử, lạnh nhạt nói:

– Nếu các ngươi còn chậm trễ, chẳng biết bao giờ mới thôi quấy rầy đường tu hành của ta.

Triệu Lân bĩu môi:

– Khi không lại nói tu hành, rõ ràng ban nãy còn nhắc tới Miêu tỷ...

Bốp!

Một cú đá bay thẳng vào mông, khiến Triệu Lân ngã chúi về phía Đông như thiên thạch rơi xuống núi.

Thanh Lang quay sang Vương Hùng:

– Còn ngươi? Tự đi, hay để ta đưa?

Vương Hùng không nói hai lời, vác tay nải phóng theo ngay tức khắc.

Thanh Lang khoanh chân, nhắm mắt nhập định. Gió đêm khẽ lay cỏ rêu, ngọn nến cháy dở bên tượng thần run rẩy như muốn tắt mà chưa đành.