Rừng Tùng Liễu phía Đông thành Huyễn Trạch, dưới ánh trăng mờ soi qua mây xám, tĩnh lặng đến rợn người.
Cành lá khô khốc đan xen thành mạng lưới đen ngòm như móng vuốt, đất xám nứt nẻ, không thấy lấy một mầm xanh. Mặc cho tiết trời đang độ xuân, nơi đây lại úa vàng như cuối thu, từng chiếc lá khô xào xạc bay qua mặt người, khiến lòng dạ cũng bất an theo.
Tiếng cú kêu dài từ xa vọng lại, xen lẫn vài tiếng sói tru, tiếng côn trùng cũng rặt một điệu run rẩy, thoi thóp như đang van xin.
Triệu Lân nắm chặt kiếm gỗ đào, liếc nhìn Vương Hùng:
– Rừng này… chẳng giống nơi còn sự sống.
– Cẩn thận. Quỷ khí nồng nặc. Có lẽ từng là nơi chôn người.
Chưa dứt lời, từ giữa rặng liễu rũ bất động, từng bóng đen lặng lẽ nổi lên như khói.
Ban đầu chỉ một vài, rồi từng tốp nối nhau xuất hiện — hình hài vặn vẹo, y phục rách nát, mắt trắng dã, miệng không tiếng khóc mà lại như đang gào vào linh hồn kẻ khác.
Vong linh.
Một con thú nhỏ — thỏ rừng — nhảy ngang bìa rừng liền bị một quỷ ảnh xé rách linh hồn, máu huyết phun tràn thành khí đen rồi bị hút vào miệng nó. Những con khác bắt đầu nhào đến.
Vương Hùng rút ra một xấp bùa vàng:
– Nghiệt súc này không nên tồn tại
Cả hai không chút do dự, lập tức vận khí:
– Lôi chú khai thiên, bích lệnh trừ tà!
– Thập phương hộ pháp, linh phù hàng quỷ!
Ghi chú: Dẫu chưa được truyền dạy các thần thông cao cấp, nhưng suốt mười hai năm tu đạo, Vương Hùng đã lĩnh hội nhiều pháp môn cơ bản. Những loại phù chú cấp thấp như Trừ Tà Phù, Trấn Hồn Phù, Lôi Chú Phù… tuy không cần kích hoạt bằng pháp quyết cao cấp, chỉ cần rót vào một chút linh lực đúng cách là đã có thể phát huy uy lực tương đương người luyện chế.
Đây cũng là lý do bùa chú được phổ biến rộng rãi trong tu giới — dễ học, dễ dùng, trước khi làm nhiệm vụ sư môn đã tính toán độ khó và cấp vật phẩm hỗ trợ .]
Bùa chú bay ra xoay tròn trên không, ánh sáng bùng lên như đèn lồng cháy rực giữa bóng tối. Lưỡi kiếm gỗ đào được phủ thêm linh khí, chém vào âm hồn khiến chúng gào thét rồi tan thành khói đen.
Thế nhưng số lượng quá đông — từng lớp từng lớp, như lũ kiến bị đánh thức.
Đến canh ba, quỷ khí càng đậm. Hai đạo sĩ mồ hôi nhễ nhại, y phục rách nơi, khí lực tiêu hao hơn nửa.
Triệu Lân thở hổn hển:
– Chúng cứ tới hoài… nhưng vẫn chưa thấy thứ gì đứng đầu dẫn dắt.
Vương Hùng siết chặt nắm đấm:
– Chẳng lẽ nơi đây là nơi oán khí tự tụ?
Ngay lúc đó, một giọng nữ thì thào vang lên trong gió:
– Là các đạo nhân… xin đừng hạ sát…
Từ giữa đám âm linh, một nữ quỷ áo trắng bước ra. Nàng bụng nhô cao, bước đi nặng nề, ánh mắt u buồn, giọng nói mềm như nước suối:
– Ta… chưa từng hại ai… chỉ là… không thể siêu sinh… vì còn một mối hận chưa tròn.
Triệu Lân giơ tay làm phép Chiếu Linh Ấn, ánh sáng tím nhạt chiếu lên người nữ quỷ — không có lệ khí, không sát khí, hồn thể trong sạch.
Vương Hùng vội kiểm tra bằng Phá Hồn Tâm Chú, cũng cho kết quả tương đồng.
– Ngươi… bị sát hại?
Nữ quỷ khẽ gật đầu, nước mắt vô hình chảy dài:
– Ta bị giết lúc mang thai… hung thủ chưa bao giờ lộ diện… xác còn bị vứt xuống vực sâu… Ta chỉ mong biết kẻ đó là ai, rồi… sẽ theo âm phủ luân hồi.
Phía sau nàng, nhiều quỷ hồn khác cũng hiện thân — nam có, nữ có, lão có, đồng nhi cũng có. Tất thảy đều ánh mắt mờ mịt, không có dấu hiệu hại người. Chỉ quanh quẩn nơi đây, chờ một ai đó dẫn đường.
Triệu Lân quay sang Vương Hùng, giọng khàn:
– Ta nhớ đến Tiểu Khê... nàng cũng là hồn thể, từng lặng lẽ chờ đợi…
Vương Hùng im lặng. Trong lòng hắn dâng lên một dòng ấm lạnh lẫn lộn.
Thanh Lang sư huynh từng nói: “Không được lạm sát chúng sinh. Một khi đã mang pháp lực, phải giữ lòng từ tâm.”
Ánh mắt hai người giao nhau. Cùng lúc đó, họ đồng thanh hạ kiếm.
– Các ngươi… không phạm sát giới, lại còn mang tâm chờ hóa kiếp. Chúng ta… sẽ không diệt.
Vương Hùng lấy ra Hồ Linh Phù – một loại bùa dẫn hồn – dùng để tạm phong ấn quỷ thể không lệ khí. Mỗi người vẽ một vòng, vận khí cột linh.
– Đợi khi trở về, thỉnh sư tôn quyết định.
Những hồn linh còn lại đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu cảm tạ.
Trăng khuya rọi xuống, mờ qua mây mỏng, chiếu lên mặt hai vị đạo sĩ trẻ tuổi – không vì danh, không vì lợi, chỉ vì một niệm “không giết oan sinh.”
Đêm rừng u ám, cuối cùng cũng lặng đi.