Trời chưa sáng hẳn, ánh rạng đông chỉ mới mơn man rìa mái ngói nơi cổng thành Huyễn Trạch. Mây sớm bảng lảng trôi như tơ khói, sương mù vẫn còn vương vấn mặt đất, khiến cảnh vật toát lên vẻ mờ ảo, nửa thực nửa mộng.
Hai huynh đệ Vương Hùng – Triệu Lân lê bước trở lại cổng thành. Sau một đêm ác chiến với vong linh, cả hai mỏi mệt rã rời, khí tức tiêu hao đến cực hạn. Quần áo rách rưới, bùn đất vương đầy, chẳng khác nào hai kẻ hành khất lang thang.
Trước cổng thành, dân nghèo tụ tập đông nghịt. Một chiếc xe lớn chạm bạc dừng bên lề, hương cháo nghi ngút bốc lên thơm ngào ngạt. Một vị lão nhân râu bạc, vận xiêm y gấm xanh, ngồi ngay đầu hàng, đích thân múc từng chén cháo trắng, từng đĩa củ cải muối cho dân chúng. Phía sau có treo một bức hoành viết ba chữ lớn: Tiền Lão Tam.
Triệu Lân thấp giọng:
– Đó là Tiền lão tam... Mấy hôm nay ta nghe thấy người dân cũng hay ca ngợi. Là phú hộ nổi tiếng khắp thành Huyễn Trạch vì thường mở kho phát chẩn, lập thiện đường tế dân.
Vương Hùng liếc nhìn nồi cháo đang bốc khói nghi ngút, bất giác nuốt nước bọt:
– Dù đã tu đạo tích cốc, ăn linh thảo, hít linh khí… nhưng cháo trắng với củ cải muối vẫn làm lòng ta rung động.
Triệu Lân bật cười:
– Đệ không nói ta còn chưa nhận ra… nhìn nồi cháo thôi mà nước mắt ngươi sắp rơi rồi kìa!
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng nhìn lại thân mình – áo rách, tay bùn, tóc rối – đúng là chẳng khác gì tiểu khất cái đầu phố.
– Nhìn kìa, cháo trắng, củ cải muối! – Vương Hùng nheo mắt – Mau xếp hàng đi, lát nữa hết là uổng!
– Khoan đã, không phải sư huynh đang chờ chúng ta về phục mệnh sao?
Vương Hùng khựng lại, ánh mắt đăm chiêu:
– Nhưng… món này lúc nhỏ bà ngoại ta thường nấu. Khi nhà nghèo, chỉ có gạo trắng và củ cải. Vị thanh mà ấm, nghèo mà nghĩa tình. Nay ngửi lại… tựa như được gặp lại bà vậy…
Triệu Lân cũng trầm ngâm:
– Ta hiểu. Lúc nhỏ ta từng đói đến nỗi gặm cỏ ven đường… còn nhớ hôm được ăn chén cháo loãng trong chùa cũ, cảm động đến phát khóc.
Vương Hùng cười khẽ:
– Ăn xong, ta xin một phần đem về cho sư huynh.
Triệu Lân mở to mắt:
– Ngươi quên rồi sao? Thanh Lang sư huynh là sói xanh! Sói ăn thịt, đời nào ăn cháo trắng?
– Nói nhỏ thôi! – Vương Hùng liếc quanh – Ngươi muốn chúng ta lại bị… “cốc đầu” à?
Hai kẻ tu sĩ trẻ tuổi, tóc rối bụi đầy, chen giữa đám người nghèo đói, chỉ vì một chén cháo trắng củ cải mặn. Trong khoảnh khắc ấy, giữa đất trời đang hồi xuân, nơi đạo – tục giao thoa, tu sĩ và phàm nhân chẳng còn phân biệt.
Chỉ có mùi cháo thơm, tình người ấm, và chút ký ức tuổi thơ len lỏi qua màn sương sớm.
Dòng người dài như rắn bò, từng bước chậm rãi tiến đến trước xe lương. Mỗi người đến đều được đích thân Tiền lão tam trao tay một chén cháo trắng và vài miếng củ cải muối.
Vị lão gia ấy tuổi chừng lục tuần, mặt tròn phúc hậu, râu bạc vấn gọn, áo bào sạch sẽ nhưng không xa hoa. Dáng người đầy đặn, ánh mắt hiền hòa. Ông vừa múc cháo vừa mỉm cười, luôn hỏi thăm từng người bằng giọng ấm:
– Hôm qua ăn no không?
– Mẫu thân người có đỡ ho chưa?
Thấy vậy, Vương Hùng thở dài cảm khái:
– Nhân thế còn có người thiện như thế… chẳng thua gì tu sĩ hành thiện khắp thiên hạ.
Triệu Lân gật đầu, mắt vẫn hướng về nồi cháo.
Ngay lúc ấy, từ đám đông chen lấn phía sau, một tráng hán cao to, vai vác bó củi, da đen rắn rỏi, bất ngờ hất cả hai sang một bên:
– Tránh ra!
Vương Hùng lảo đảo suýt ngã, mắt lóe sát ý:
– Ngươi… muốn nếm mùi Lôi chú chăng?
Triệu Lân vội kéo tay áo, nhỏ giọng:
– Chốn đông người không tiện ra tay. Nhịn đi, nhìn y phục ngươi đi, nếu có đánh nhau lại tưởng đạo sĩ giả mạo đi giành cháo với dân nghèo…
Tráng hán đứng trước mặt, trừng mắt:
– Nhìn cái gì? Muốn ăn đòn à?
Vương Hùng nắm chặt tay, nhưng cuối cùng vẫn quay mặt, nuốt giận xuống bụng.
Lúc tráng hán nhận xong phần cháo, không ăn ngay như mọi người, mà lập tức vác bó củi rảo bước rời đi.
– Theo không? – Vương Hùng hỏi khẽ.
– Theo. Không phải để trả đòn… mà để hiểu người.
Cả hai âm thầm bám theo. Tráng hán rẽ vào một con hẻm nhỏ, qua vài đoạn phố yên tĩnh, rồi dừng lại trước một căn nhà cũ lợp cỏ tranh. Cửa không then, ánh sáng không đèn, chỉ có mùi cỏ khô và khói bếp tắt từ tối qua.
Từ trong nhà, một giọng nữ già yếu vang lên:
– Là… Tiểu Tráng đó à?
– Dạ, là con.
Tráng hán đặt bó củi xuống, vội bưng chén cháo đến đầu giường, giọng run run:
– Mẫu thân… mẹ đói rồi phải không? Cháo đây, để con đút mẹ ăn.
Người mẹ tóc bạc, đôi mắt mù đã khô cạn ánh sáng, khẽ hỏi:
– Con ăn chưa?
Tráng hán mỉm cười, tay run khi đưa cháo lên môi bà:
– Con ăn rồi mà, no lắm rồi…
Ngoài sân, hai huynh đệ lặng người.
Triệu Lân khẽ nói:
– Thì ra là vậy… y gấp, là vì muốn phần cháo cho mẫu thân già yếu.
Vương Hùng nhẹ gật đầu:
– Có tội… nhưng không đáng trách.
Cả hai đứng trước cổng đợi, thì từ trong nhà, tráng hán bước ra thấy 2 người họ hắn giật mình. Hắn không có vẻ hung hãn như lúc trước, chỉ nhỏ giọng:
– Các người theo ta từ cổng thành đến đây, là muốn báo thù ư?
Không chờ trả lời, hắn nói tiếp, khẽ như sợ gió nghe:
– Theo ta ra sau rặng liễu, đừng làm ồn… mẫu thân ta vừa ngủ…
Ánh mắt hắn đã không còn dữ tợn, chỉ còn chút mỏi mệt và một nỗi xấu hổ pha lẫn thẳng thắn.
Tráng hán vừa định dẫn hai người ra sau rặng liễu, còn chưa kịp nói lời nào, đã thấy gió nhẹ thổi qua, lá rơi lả tả như có người khuấy động linh khí trong không gian.
Bỗng hai huynh đệ Vương Hùng – Triệu Lân cùng mỉm cười, không bước theo, cũng chẳng xuất chiêu gì. Cả hai chỉ đứng yên, lặng lẽ bắt quyết.
Chỉ một sát na sau, dưới đất trước mặt tráng hán liền hiện ra hai chén cháo trắng còn nóng, hương thơm thoang thoảng, bốc khói nghi ngút như vừa mới múc ra.
Giữa hai chén cháo, còn đặt một lọ ngọc nhỏ, bên trong là viên đan dược màu xanh nhạt, hình tròn như giọt sương cô đọng, bên ngoài có khắc phù văn mờ ảo.
Tráng hán trợn mắt, chưa kịp thốt thành lời thì từ không trung vang lên một giọng nói nhẹ như gió sớm:
– Chúng ta không cần ngươi đưa đi đâu cả.
– Đây là Thanh Dư Hoạt Cốt Đan, không thể chữa mù, nhưng đủ để giúp mẫu thân ngươi đứng dậy, không còn phải nằm một chỗ.
Giọng vừa dứt, chỉ thấy một làn khói trắng nhẹ nhàng dâng lên như mây chiều cuốn lấy hai bóng người, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Gió lặng, lá ngừng rơi. Cả sân sau chỉ còn lại tráng hán đang đứng ngây người như tượng, miệng mở to lắp bắp:
– Là… tiên nhân?
Hai chân hắn bỗng run nhẹ, quỳ xuống thật sâu giữa nền đất ẩm, không biết là cảm kích, hổ thẹn… hay kính phục. Bàn tay hắn run rẩy nhấc lọ thuốc lên, như đang nâng cả một đạo ân.