Chương 18: Đạo Tâm Khai Ngộ – Lựa Chọn Của Lòng Người

Ánh mặt trời rọi xiên qua vòm cây trước Đại Linh Tự, vẽ những vệt sáng loang lổ trên mái ngói phủ rêu. Sương mai lẫn hương trầm chưa tan, quyện cùng mùi đất ẩm sau một đêm dài khiến cảnh sắc nơi đây tĩnh lặng đến nao lòng.

Vương Hùng và Triệu Lân rảo bước vào chính điện, cung tay hành lễ, nghiêm chỉnh phục mệnh trước Thanh Lang sư huynh đang thong thả thưởng trà dưới gốc đại thụ già.

Thanh Lang không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi:

– Đã điều tra được gì?

Hai người lần lượt thuật lại đầy đủ chuyện rừng Tùng Liễu, âm hồn oan khuất, cùng việc phát cháo trước cổng thành và hán tử thô lỗ.

Nghe đến đây, Thanh Lang gật đầu, ánh mắt thâm trầm như gió lặng trước hồ sâu:

– Làm rất tốt. Các ngươi không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, còn giữ được đạo tâm.

– Về phần hán tử kia… sau khi sự vụ khép lại, ta sẽ quay lại, trao cho hắn một cơ duyên gia nhập tông môn.

Hai sư đệ cùng giật mình:

– Nhưng… chẳng phải hắn đã quá tuổi tu đạo rồi sao?

Thanh Lang buông chén trà, khẽ cười:

– Các ngươi vẫn còn bị ràng buộc bởi định kiến phàm tục.

– Đa phần các tông môn chỉ thu nhận đệ tử dưới mười lăm tuổi, bởi thân thể thuần nguyên, tâm tánh dễ uốn. Nhưng Lạc Minh Cốc ta, từ khi khai sơn lập phái, chưa từng xem tuổi tác là ranh giới.

Thanh Lang đứng dậy, bước thong dong giữa sân chùa, mắt liếc hai người:

– Nói thử xem… các ngươi cho rằng “đạo” là gì?

Triệu Lân đáp trước:

– Là pháp lực để trừ yêu hộ thế.

Vương Hùng nối lời:

– Là tu tâm, thuận thiên lý, hành theo chính đạo.

Thanh Lang bật cười nhạt:

– Mặt trời mọc, mặt trời lặn là đạo.

Sinh linh sinh ra rồi chết đi, là đạo.

Cá bơi dưới nước, nai chạy trong rừng… ấy đều là đạo.

– Đại đạo ba ngàn, vô hình vô ảnh, có ở khắp thế gian. Mỗi người đều có một đạo của riêng mình. Ai thuận đạo nào, thì theo đạo ấy. Lạc Minh Cốc ta lấy thiện niệm làm đạo. Có tông môn lấy sát niệm, cuồng niệm, thậm chí vô niệm mà tu.

Triệu Lân vẫn không khỏi thắc mắc:

– Nhưng chẳng phải trước khi nhập môn, đệ tử đều phải trải qua nhiều lần sát hạch đạo tâm?

Thanh Lang gật đầu:

– Bởi vì “thiện niệm” là căn bản của đạo chúng ta. Các ngươi biết, thiện niệm lớn nhất trong thiên hạ là gì không?

Hai đệ tử cúi đầu không đáp.

Thanh Lang chậm rãi nói:

– Là hiếu với cha mẹ. Là trung với quốc gia.

– Trước khi học pháp môn, phải học làm người. Một kẻ bất hiếu, vô trung, dù có linh căn thượng phẩm, thần thông cái thế, cuối cùng cũng chỉ là một ma tu khoác áo đạo nhân.

– Các ngươi còn nhớ Đại Bạch Tượng chứ?

– Dạ, là vị sư huynh từng cứu mạng tiểu đệ… – Vương Hùng đáp khẽ.

– Trước khi được thu nhận, hắn là chiến tượng của một nước nhỏ phương Nam. Khi quốc sụp, chủ nhân tử trận. Hắn không bỏ chạy, mà cõng thi thể chủ nhân, rút vào rừng sâu, nghe nói chủ nhân hắn là người con gái tên Trưng Trắc.( đoạn này mình yêu lịch sử nước nhà nên thêm vô, chứ nước Nam trong câu chuyện ko phải nước Nam chúng ta)

– Hắn đói khát, thương tích đầy mình, vẫn giữ xác chủ trên lưng, không để dã thú xé thây. Đến khi kiệt sức ngã xuống, vẫn chưa buông. Tông môn ta biết chuyện, mới ra tay thu nhận, hắn vừa trung với chủ, lại trung với quốc gia.

Hai đệ tử nghẹn họng. Cảm xúc dâng lên nghèn nghẹn.

Thanh Lang trở lại gốc cây, ngồi xuống, ngẩng nhìn trời mây:

– Còn ta... Vốn là sói xanh !

Triệu Lân bật cười:

– Đệ chưa từng bảo huynh là… chó.

Bốp!

Thanh Lang quét nhẹ tay áo đá đít hắn một cái:

– Câm miệng! Nghe cho kỹ.

– Ta… vốn chỉ là một con sói hoang, lang thang trong núi, sống bằng bản năng và máu thịt. Không huynh đệ, không đàn lũ. Chỉ có tiếng tru mỗi đêm làm bạn.

– Một lần đạp bẫy thợ săn, chân gần đứt, ba ngày ba đêm rên rỉ dưới tán cây khô, không ai đoái hoài… cho đến khi một ông lão hái thuốc ngang qua.

– Lão ấy không nói một lời, chỉ bế ta về. Một ngôi nhà nhỏ bên chân núi. Lão sống cô độc, không vợ con. Ngày ngày sắc thuốc, bón cháo, gọi ta là “Tiểu Thanh.”

– Ta vốn là dã thú, nhưng từ ngày ấy… ta học được chờ người. Chờ một bữa cơm, chờ một bàn tay xoa đầu, chờ một giọng người gọi tên.

– Rồi ông lão ấy bệnh. Khi ông mất, ta muốn chôn cất ông nhưng không thể tự đào huyệt. Ta kéo xác ông về sau vườn, xuống núi tìm người giúp.

– Dân làng thấy ta, liền xua đuổi, đánh đập. Nhưng ta không buông. Ngày hôm sau, ta lại đến. Lại bị đánh. Liên tục ba ngày… thân thể ta đầy thương tích.

– Cuối cùng, một gã thợ săn tò mò, lặng lẽ theo ta trở về. Hắn thấy ta nằm cạnh xác ông lão, không tru không rên, chỉ có dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

– Trong áo ông có quyển sổ. Ghi lại từng ngày sống cùng ta. Gọi ta là con. Gã thợ săn đọc xong, mắt đỏ hoe, tự tay đào huyệt, chôn ông bên gốc đại thụ.

– Từ ấy… ta ngày ngày đến nằm bên mộ. Không vì gì cả. Chỉ vì ta đã biết… thế nào là “người thân.”

– Rồi một ngày, sư tôn đi ngang qua. Nghe dân làng kể lại, người không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Kẻ này đã có đạo tâm, có thể tu.”

– Ta được thu nhận. Có thân thể hóa hình. Có pháp danh. Có đạo pháp.