Trong gian phòng tầng hai của Túy Hoa Lâu, Thanh Lang ngồi giữa hai mỹ nhân diễm lệ, tay trái nâng chén rượu, tay phải ôm eo thon. Tiếng sáo ngoài hiên lầu hòa cùng tiếng cười lanh lảnh khiến sương sớm cũng hóa mờ ảo như mộng.
Hắn nhìn ra ánh nắng chiếu qua cửa, rồi quay sang hai sư đệ, đôi mắt nửa tỉnh nửa say, lại sâu như vực:
– “Tu đạo… không bắt đầu từ pháp môn. Cũng chẳng kết thúc bằng thần thông.”
– “Tu đạo, bắt đầu từ khoảnh khắc ngươi biết cúi đầu vì người khác. Là khi ngươi chịu nhẫn nhịn vì một chén cháo của mẫu thân, là lúc ngươi dám vì một câu nói của người yếu thế mà chống lại cường quyền.”
– “Người vì mẹ mà chịu nhục, vì đói mà không trộm cắp, kẻ ấy chưa chắc là đạo nhân… nhưng chắc chắn trong tim, đã có Đạo.”
– “Một khi đạo tâm đã sinh, thiên địa cũng không dám ngăn đường người đó.”
Vương Hùng và Triệu Lân đứng lặng. Mỗi lời nói đều như tạc vào tâm khảm. Nhưng bầu không khí ấy lập tức bị phá vỡ khi Thanh Lang ôm mỹ nhân, bật cười sang sảng:
– “Nhưng tu đạo thì cũng cần… hưởng thụ một chút! Mỗi người một cách hành đạo, miễn không quên bản tâm là được.”
**
Một tháng đã trôi qua kể từ khi ba người nhận nhiệm vụ dò tìm tung tích yêu vật tại Huyễn Trạch Thành. Vương Hùng và Triệu Lân đã đi khắp nơi – từ hiệu buôn, tửu lâu, bến sông, cho tới cả những hẻm nhỏ nơi chợ đêm – vẫn không có chút manh mối.
Không yêu khí. Không người mất tích. Mọi thứ như bị phủ lên một lớp sương mù mờ đục.
Cả hai bắt đầu hoài nghi. Có lẽ… nhiệm vụ này là sai lệch?
Nhưng vào một buổi sáng đầu đông, gió lạnh căm căm, khắp thành bỗng rộ lên tin đồn: có ba thương nhân từ thành Đông vừa đến hôm trước, mang theo xe hàng chứa gỗ quý, thuốc nhuộm và ngọc thạch – đột nhiên biến mất không dấu vết.
Không ai thấy họ rời đi. Cũng không ai tìm thấy xác. Chỉ còn chiếc xe hàng trống rỗng bị bỏ lại giữa đường núi.
Quan phủ lại một lần nữa điều tra. Và như mọi lần… vô ích.
**
Vương Hùng vừa nghe tin, lập tức kéo Triệu Lân tới tìm Thanh Lang. Hắn không nói gì, chỉ gằn giọng đầy trách móc:
– “Sư huynh! Người mất tích ngoài kia còn chưa rõ tung tích, huynh vẫn còn ở đây… hưởng thụ à?”
Thanh Lang nhún vai:
– “Nhiệm vụ là của các ngươi. Ta chỉ theo giám sát thôi.”
Triệu Lân chép miệng:
– “Giám sát kiểu này… nếu sư phụ biết, chắc tức đến độ tuôn máu.”
Thanh Lang cười như không, ánh mắt vẫn lấp lánh như hồ thu gợn sóng:
– “Hai tên tiểu tử các ngươi biết gì. Đạo tâm… đâu phải chỉ có một kiểu tu!”
Hắn ngồi dậy, ném ra một phong phù:
– “Chia nhau. Một người ở lại trong thành tiếp tục dò xét. Người kia ra chỗ bìa rừng – nơi có yêu khí ban đầu. Khi có dị động, người cầm phù đốt lệnh ‘Thông Tri’ này, người kia sẽ đến lập tức.”
Vương Hùng gật đầu:
– “Ta sẽ ra bìa rừng. Lân ở lại trong thành.”
Triệu Lân gật đầu theo. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, quay sang hỏi Thanh Lang:
– “Còn huynh thì sao?”
Thanh Lang bật cười, kéo hai mỹ nhân lại gần:
– “Ta… đang khảo nghiệm tâm đạo.”
Hai tiểu nương tử lại cười khúc khích, rúc vào lòng hắn như hai con mèo nhỏ.
Vương Hùng và Triệu Lân chẳng buồn phản ứng. Cả hai xoay người rời đi, mỗi người một hướng.
**
Ánh nắng bắt đầu xuyên qua từng kẽ lá.
Trên lầu cao, người vẫn uống rượu. Dưới phố, người vội bước chân.
Ngoài thành, trong rừng, gió lay từng cành khô như tiếng thì thầm của đất trời.
Ba người – mỗi người một hướng, một tâm cảnh.
Nhưng trong lòng, cùng vang vọng một chữ “Đạo” – đạo để giữ lòng không khuất phục, giữ tay không vấy máu oan, giữ đường không chệch lối.
Con đường tu hành chưa bao giờ dễ dàng. Nhưng chỉ cần bước đi với một tâm trong sáng… thì dù trời cao đất dày, cũng không thể che mờ đạo khí người ấy.