Chương 20: Huyết Phù Tà Ấn – Ám Đạo Lộ Diện

Đêm ấy, trăng treo lơ lửng giữa trời như con mắt lạnh lùng quan sát nhân gian. Gió từ rừng Tùng Liễu thổi đến mang theo hơi ẩm và mùi tanh nhè nhẹ, khiến Triệu Lân đang mai phục trong bụi cỏ bất giác rùng mình.

Bỗng — từ xa, có tiếng bước chân.

Ba bóng người lén lút xuất hiện, mỗi kẻ vác theo một bao vải to tướng, đi thẳng vào bìa rừng khu đông. Họ dừng lại dưới một gốc tùng già, mở bao.

“Là… xác người!”

Mắt Triệu Lân co lại. Trong bao là ba thi thể không còn nguyên vẹn — chính là nhóm thương nhân mất tích mấy hôm trước. Không chậm trễ, hắn rút Thông Tri Phù, điểm nhẹ một chỉ — phù hóa thành khói bay về phía tây.

Hai khắc sau, một cơn gió lướt qua.

Cả 3 tên vẫn chưa hay biết gì, tiếp tục đào hố chôn xác người.

Một bóng người đáp xuống không một tiếng động — Vương Hùng, tay cầm Tốc Hành Phù, sắc mặt nghiêm trọng. Không nói một lời, cậu gật đầu. Cả hai lập tức dùng Ẩn Thân Phù, bám theo nhóm người kia như hai bóng mờ trong gió.

**

Sau một quãng đường quanh co, ba kẻ chôn xác đã dừng lại trước một căn nhà gỗ tối om ven sườn núi.

Trên cửa treo một chiếc đèn lồng đỏ mờ, mùi huyết tinh ẩn hiện.

Trong nhà, một người đang đứng chờ — gầy gò, áo xám, tay phải dính máu tươi, tay trái cầm một đạo phù giấy nhuốm đỏ. Hắn quay sang người đang ngồi, giọng khàn khàn:

– Tiền lão Tam, lần này ngươi làm ăn khá đấy.

Tiền lão Tam khom người, giọng nịnh nọt:

– Tất cả là nhờ tông môn chiếu cố…nhưng phục vụ đã lâu nô tài vẫn chưa biết tông môn cần giết nhiều người như vậy làm gì?

– Hừ. Môn phái chúng ta, Huyết Ảnh Tà Cốc, lấy giết chóc chứng đạo.

Mỗi khi có kẻ thương nhân giàu có hoặc, quan phủ bị bệnh tổn thương ngũ tạng cần thay thế sẽ đặt hàng chúng ta, sẽ lấy nội tạng từ kẻ bị giết dùng bùa chú phong ấn lại rồi chuyển về sơn môn dùng công pháp( chế tên dùm mình) thay thế cho người đặt hàng, nội tạng chuyển về phải còn tươi trong 3 ngày .

Việc này vừa đáp ứng nhu cầu giết chóc của môn phái vừa tạo ra thu nhập giúp tông môn phát triển

Nhiệm vụ của ngươi chỉ cần bắt cóc người sống khỏe mạnh là được, đây là tiền của người.

Không nên hỏi nhiều

Lời vừa dứt, không gian thoáng lạnh đi.

Người cầm huyết phù bỗng khựng lại, mắt ánh lên tia tà dị:

– Ồ… có ai đó đang nhìn ta.

**

Dưới ẩn thân phù, Vương Hùng và Triệu Lân nín thở. Nhưng khí tức sát ý từ người kia như nhũ tiễn xuyên qua làn sương.

Hắn quay phắt ra cửa:

– Đã đến… thì không cần đi nữa!

ẦM!!

Một chưởng tung ra như hổ gầm. Cửa gỗ nát vụn, gió rít gào, sát khí như thực thể ép cả hai lùi lại.

Ẩn Thân Phù lập tức vỡ tan — hai bóng người hiện thân giữa làn bụi mù.

– Chạy! – Triệu Lân quát lớn.

Người kia đã phi thân theo, kiếm khí như lưỡi liềm đỏ máu chém thẳng xuống. Vương Hùng xoay người né, bật kiếm đào mộc đỡ lấy – “Kình Phong Kích!”

Tiếng va chạm chói tai vang lên. Vương Hùng bị đẩy văng ba trượng, máu nơi khóe miệng rỉ ra.

Triệu Lân không dừng, vẽ nhanh một đạo Trận Hộ Linh, che chắn phía sau, đồng thời tung ra ba lá Hỏa Tàn Phù – từng quầng lửa bùng nổ chắn đường địch nhân.

– Không thoát được đâu! – Kẻ áo xám cười gằn, linh lực tầng mười bạo phát. Một tay kết ấn, đạo phù đỏ máu hóa thành Huyết Ảnh — hình người lửa máu xé toạc màn chắn, lao thẳng tới!

Triệu Lân đẩy Vương Hùng sang một bên, bản thân trúng chưởng, văng ra đập vào thân cây, mảnh giáp nứt vỡ.

– Lân ca! – Vương Hùng hét lên.

Không thể nhịn được nữa.

Cậu hít sâu, điểm vào giữa trán — “Tụ Linh Quyết – Nhị Trọng!”

Linh khí hội tụ quanh thân, áo lam bay ngược, mắt ánh xanh lam. Cậu lướt tới như tia chớp, kiếm đào mộc chém ngang, lực đạo như chẻ đá.

ẦM!!!

Chưởng phong và kiếm thế giao nhau, đất đá vỡ vụn, khói cuộn lên.

Kẻ địch khựng lại nửa bước, hừ lạnh:

– Luyện khí tầng hai mà dám…

Kẻ trong tà phái này luyện khí kì tầng 8

Tên tu sĩ tà môn gằn giọng, mắt đỏ như máu:

– Luyện khí tầng ba mà cũng đòi múa kiếm trước mặt ta?

Hắn gầm lên, tay trái lật ra một xấp Huyết Phù, ba lá tự động bốc cháy giữa không trung. Tà khí từ người hắn phun trào như sóng dữ. Trên trán hắn, một đạo phù văn máu đỏ hiện lên, xoay tròn không ngừng — Tà Ấn Sinh Huyết.

– Nạp mạng cho ta!

Hắn tung người, vạt áo bay phấp phới, năm đầu ngón tay cong lại như móng chim ưng, tụ thành “Huyết Luyện Trảo”!

Vương Hùng cắn răng, hai tay siết chuôi kiếm đào mộc, chân trái giẫm mạnh — “Tụ Linh Quyết – Trấn Phong Thức!”

ẦM!!!

Một tiếng nổ vang trời. Sóng linh khí va chạm bắn ra tứ phía, cành cây cháy xém, đất đá vỡ tung. Vương Hùng bị ép lùi, từng tấc xương cánh tay đau nhói. Tuy đỡ được đòn nhưng khí huyết trào ngược, suýt nữa thổ máu.

Huyết ảnh tà tu khựng lại nửa bước, sắc mặt lạnh đi:

– Hừ, thân thể này… đúng là có chút đặc biệt.

– Nhưng… chết vẫn phải chết!

Hắn búng tay — máu từ bàn tay hắn tách thành ba sợi, hóa thành ba Huyết Xà Phi Tự, bay lượn giữa không, như ba sợi roi sống!

Triệu Lân vừa gượng dậy, lập tức tung ra Phong Ảnh Thuật, tạo ảo ảnh quấy rối đường bay. Nhưng Huyết Xà như có linh trí, vòng lại, đâm xuyên màn chắn, nhắm thẳng vào ngực Vương Hùng!

– Cẩn thận! – Triệu Lân hét lớn, lao lên đỡ thay — nhưng đã chậm!

Ngay lúc Huyết Xà chuẩn bị xuyên tới, Vương Hùng đột ngột rút ra một lá phù — Linh Quang Phù, kẹp giữa hai ngón tay, hét lớn:

– Phá!!!

Ánh sáng trắng loá từ bùa bắn ra, thổi tung Huyết Xà! Cơ thể Vương Hùng cũng bị chấn động, lùi lại, đập vào thân cây.

Tên tà tu khựng lại, sắc mặt trầm xuống.

– Lá bùa đó… là pháp phù sơ cấp trung phẩm? Lạc Minh Cốc lại dám cấp thứ này cho một tiểu tử luyện khí tầng hai?

Hắn rít lên:

– Ta phải moi gan ngươi ra mới hả!

Lời vừa dứt, toàn thân hắn tỏa ra mùi máu tanh đậm đặc, linh khí màu đỏ như vây quanh một cái bóng hình người khổng lồ — Huyết Ảnh Hộ Thân Trận!

Không còn dè chừng, hắn lao đến như sấm sét!

– Chịu chết đi!!

Bất chợt — từ xa có tiếng động vang lên, một cơn chấn động nhẹ lan khắp lòng đất…

Vương Hùng và Triệu Lân đồng thời mở to mắt.

Kẻ kia cũng khựng lại, sắc mặt tái xanh.

– Cái gì…? Không phải là…!?

ẦM!!!

Một tiếng động lớn vang lên từ phía rừng sâu. Một luồng yêu khí nồng nặc ập đến, cuốn theo mùi mục rữa và oán hận.

Từ bóng tối, một bóng đen khổng lồ bò ra khỏi khe núi, lưng uốn cong, miệng đầy răng, mắt sáng đỏ rực như máu đông — không phải người. Cũng không hẳn là yêu.

Tên tà tu run lên:

– Không thể nào… sao nó lại đến lúc này!?

Vương Hùng còn chưa kịp hoàn hồn thì một cái miệng đẫm máu vươn ra từ sương đêm, chộp lấy… kẻ tà tu.

– Aaaaaa!!!

Tiếng hét xé toạc không trung. Mặt đất rung chuyển.

Vương Hùng chỉ kịp hét lên:

– Triệu Lân, lùi lại!!

Khung cảnh trước mắt… hóa thành địa ngục