Tiếng hét thảm thiết của tên tà tu bị một cái miệng khổng lồ cắn trúng vang vọng khắp rừng đêm như bị xé toạc bởi móng vuốt vô hình. Huyết Ảnh Hộ Thân Trận quanh người hắn tan rã như thủy tinh vỡ dưới búa đá, từng dòng huyết khí đỏ sẫm bị hút ngược vào thân thể quái vật như thể là chất bổ dưỡng.
Từ trong màn sương mờ đặc, thân ảnh khổng lồ chậm rãi hiện ra — một sinh thể dài hơn ba trượng, thân thể như con rết khổng lồ khoác giáp xám cháy sém, toàn thân vằn vện những đường máu đỏ rực chảy ngược. Trên ngực nó mọc ra hàng trăm chi nhỏ, ngọ nguậy không ngừng, phát ra âm thanh ghê rợn như xương va nhau giữa nghĩa địa.
Chỉ trong chớp mắt, ba tên vác xác đã bị nó nuốt gọn, không để lại lấy một tiếng rên. Chỉ còn Tiền lão Tam lăn lộn, bò vào bụi cỏ rậm, mặt cắt không còn giọt máu, ôm đầu chạy thục mạng về phía núi.
Triệu Lân nắm chặt cán kiếm, sắc mặt tái đi:
– Đây… rốt cuộc là loại quái vật gì!?
Không đợi lời đáp, con rết gầm lên — một tiếng rít vang vọng tựa tiếng trống gọi ma. Tên tà tu từng vênh váo lúc trước giờ đánh chưởng loạn xạ, huyết khí cuồn cuộn, song tất cả chỉ như trò hề. Cái miệng khổng lồ ở bụng rết hé mở, chỉ một nháy mắt, thân thể hắn đã hóa thành cặn bã tan vào trong bụng nó — không máu, không xương, không một tiếng thở cuối.
– Không thể đối đầu trực diện — lùi lại! – Vương Hùng gào lên.
Nhưng đã quá muộn.
Con rết — Thiết Huyết Bách Túc Xích Tà — dường như cảm nhận được sinh khí. Từ lưng nó, lưỡi rắn đỏ như máu bắn ra tua tủa, xoáy thành roi quỷ, vút thẳng về phía hai người.
Triệu Lân phản ứng cực nhanh, kéo Vương Hùng về phía sau, nhưng một roi máu đã quất trúng vai cậu. Đạo bào rách toạc, máu văng lên lá cây, loang lổ như những nét vẽ điên loạn.
– Khặc… khặc khặc… – Một âm thanh ghê rợn vang lên, nửa như tiếng cười, nửa như tiếng rít của yêu linh.
– Nó… có linh trí! – Vương Hùng nghiến răng, tay trái cắn máu, tay phải vẽ phù lên thân kiếm gỗ.
– Phong Tâm Phù – Hộ Thân Trận Giản!
Một vòng sáng mờ mờ hiện ra bao quanh hai người, ngăn tạm thời tà khí lạnh lẽo từ yêu vật. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lớp sáng ấy đã bắt đầu bốc khói, tan rữa như băng tuyết chạm lửa.
ẦM!
Một chi khổng lồ giáng xuống. Cả đất trời rung chuyển. Vương Hùng và Triệu Lân bị đánh văng, va mạnh vào thân cây cổ thụ, khí huyết đảo lộn, miệng phun máu.
Vương Hùng chống tay đứng dậy, thân thể run rẩy, nhưng ánh mắt không hề sụp đổ. Cậu vẫn siết chặt kiếm đào mộc trong tay như kẻ bám vào rìa vực sinh tử.
Giữa mịt mờ, giọng nói trầm tĩnh quen thuộc vang lên trong tâm trí:
– “Con người… dù yếu… nhưng nếu giữ được tâm, sẽ mạnh hơn cả quỷ thần.”
Là… Thanh Lang đạo nhân!
Vương Hùng mừng rỡ gọi lớn:
– Cuối cùng huynh cũng xuất hiện!
Giọng nói thong thả đáp lại trong tâm niệm:
– Nhiệm vụ cấp hai à? Rõ là cấp bốn rồi còn gì.
Không cần chờ đợi, linh lực trong người Vương Hùng như bùng nổ.
– Tụ Linh Quyết – Tam Trùng!
Khí mạch vặn xoắn, xương cốt răng rắc, từng tia máu bốc hơi nơi tay nắm kiếm. Ánh lam rực sáng từ thân kiếm như lôi điện.
– Trảm Tà Thức – Trảm Linh!
Một nhát chém xé toạc hư không, mang theo sát ý hừng hực. Lưỡi kiếm chém thẳng vào ngực Xích Tà, khiến nó gào rú một tiếng long trời lở đất. Một đầu rết phụ bay văng, thân thể khựng lại, thối lui hai trượng.
– Khá lắm! – Giọng Thanh Lang như vui vẻ – Nhưng con rết này… phải dùng cách cổ hơn.
– Nơi nào âm khí tụ nhiều, xác chết chất cao… sẽ sinh ra trùng ăn xác. Rết là đứng đầu. Nhưng đã là rết…
Thất thập nhị biến: giả hình
Thanh âm chưa dứt, một làn khói xanh lượn quanh giữa trời.
Phụt!
Trước mặt hai người, Thanh Lang đạo nhân bỗng hóa thân thành một con gà trống đỏ rực, to như con nghé, lông cánh dựng đứng, mắt phát quang kim sắc, oai phong lẫm liệt.
Ba tiếng gáy vang vọng vang lên:
– Ò — ó — ooooooo!
Toàn bộ yêu khí quanh rừng khựng lại như bị trói chặt. Thiết Huyết Xích Tà rú lên, thân thể co giật, lưỡi rắn co rút như bị thiêu đốt tận linh hồn.
Không bỏ lỡ thời cơ, gà trống giang cánh nhảy vút lên không, đáp thẳng lên đầu rết tinh.
– Chết đi, tà vật!
Chóc! Chóc! Chóc!
Mỗi cú mổ là một vệt máu đen phun ra. Mỗi tiếng gáy là một cú trấn hồn. Xích Tà giãy giụa, thân thể cháy sém, từng chi nhỏ bị mổ nát, từng khúc giáp vỡ toang, khí đen tán loạn như sương oán.
Triệu Lân há hốc miệng:
– Đây… là… pháp môn gì vậy!?
Gà trống ngẩng cao đầu, tiếp tục gáy một tiếng cuối vang dội:
– Ò ó oooooo!!
Xích Tà gào rú trong tuyệt vọng, thân thể vặn vẹo dữ dội, cuối cùng phát nổ thành một đám tro máu, oán khí tan vào đất lạnh.
Con gà trống nhẹ nhàng nhảy xuống, lắc đầu, vỗ cánh một cái rồi "bụp!" — hóa trở lại thành Thanh Lang đạo nhân.
– Lâu rồi không dùng phép biến hình… mỏi cổ thật. – Hắn lắc cổ kêu răng rắc.
Vương Hùng thở dốc, ngồi phệt xuống đất, toàn thân đầy thương tích.
Triệu Lân thì thào:
– Vừa rồi… là Thất Thập Nhị Biến?
Thanh Lang cười nhẹ:
– Mới là một biến trong bảy mươi hai thôi. Thiên nga, hổ gầm, thằn lằn cắn đuôi… sau này học tiếp.
Ánh trăng mờ rọi xuống ba bóng người đứng giữa tàn tích cháy đen. Gió rừng thổi qua mang theo mùi máu cũ và hơi đất âm lạnh.
Trận chiến kết thúc. Nhưng màn đêm chưa tan