Sau khi Xích Tà bị tiêu diệt, khói đen tan dần trên đỉnh rừng. Thanh Lang đạo nhân không nói một lời, quay bước đi, dáng người nhẹ như không, gió thổi qua áo lão chỉ lay động một tà vạt.
– Đi thôi.
– Đi đâu, Thanh Lang sư huynh? – Triệu Lân hỏi, lòng vẫn còn chấn động vì trận chiến vừa qua.
– Đến nhà Tiền lão Tam.
Tiền phủ tọa lạc ngay ngoại ô phía nam trấn Lư Sơn, là một trang viên lớn, cổng sơn son thếp vàng, hàng trúc vây quanh uốn lượn theo hình chữ Phúc. Người trong thành thường khen Tiền gia “nhà có đức”, hay làm từ thiện, cúng chùa, cứu đói mùa lũ. Con cái học hành, người làm ăn sạch sẽ, danh tiếng không tì vết.
Đêm đó, ánh trăng lạnh chiếu lên cổng lớn Tiền phủ. Thanh Lang đạo nhân đứng trước cổng, không gõ, chỉ đưa tay nhẹ phất.
Ầm!
Hai cánh cổng bật tung, bản lề vỡ tan như bị nghiền nát. Đám gia đinh hoảng hốt ùa ra. Một tên vừa định hét lớn thì ánh mắt gặp ánh mắt của Thanh Lang – toàn thân run rẩy, quỳ rạp xuống đất.
– Ai… ai đó!?
– Thanh Lang đạo nhân… của Lạc Minh Cốc!?
– Đưa ta đến chỗ chủ nhân các ngươi. Những ai biết chuyện... nên cầu trời cho mình mù điếc.
Một canh giờ sau, cả phủ chìm trong máu.
Người nhà họ Tiền – từ trưởng tộc đến mấy đứa con, ba tỳ thiếp, quản gia, hộ vệ – ai từng biết về hành vi bắt người tế luyện, hoặc đã nhận tài vật dính máu, đều gục xuống dưới kiếm phù của Thanh Lang.
Những kẻ hèn yếu, phàm nhân vô tri, người làm bếp, đứa nhỏ chăn ngựa – nếu chưa từng biết chuyện, đều được tha mạng. Có người quỳ lạy van xin, có kẻ ngơ ngác nhìn cảnh máu chảy trong đại sảnh mà tưởng như mộng dữ.
Vương Hùng và Triệu Lân theo sát phía sau, sắc mặt trắng bệch. Khi Thanh Lang rút kiếm đâm xuyên ngực một người vợ lẽ của Tiền lão, Vương Hùng không nhịn được, bước tới chắn trước mặt:
– Sư huynh! Họ là phàm nhân! Chúng ta là tu sĩ – sao lại xuống tay với người tay không tất sắt?
Thanh Lang dừng lại, ánh mắt không giận cũng không lạnh, chỉ nhàn nhạt nói:
– Phàm nhân thì không thể phạm tội sao?
Triệu Lân cũng bước lên:
– Nhưng Tiền lão Tam là người được cả thành kính trọng. Cả nhà hắn cũng vậy. Đâu ai nghĩ họ làm điều ác...
Thanh Lang quay người lại, bước về phía sân chính, vừa đi vừa nói:
– Thiện sai chỗ... là ác. Ác đặt đúng chỗ... lại là thiện.
– Người nhà hắn biết rõ việc hắn bắt dân lành tế luyện, không tố giác, lại nhận tiền dơ bẩn. Chúng không trực tiếp ra tay, nhưng mỗi bữa cơm, mỗi xiêm y, đều từ máu người. Lẽ nào vô tội?
– Tôi tớ hắn – kẻ đưa thư, người dẫn đường – đều biết, đều làm theo. Chỉ không cầm dao. Nhưng đã cầm lòng. Cái ác, khi được im lặng bao che… là con thú có trăm ngàn cái miệng.
Vương Hùng lặng người. Lửa trong sân đã được nhóm. Từng gian phòng cháy lên ngùn ngụt.
Triệu Lân ngẩng nhìn ngọn lửa, nghẹn giọng:
– Huynh... rốt cuộc tu đạo là gì? Là diệt ác, hay giữ lòng từ?
Thanh Lang không quay đầu:
– Lạc Minh Cốc – nghĩa là “rời khỏi ánh sáng”.
– Chúng ta không tự nhận là chính phái. Nhưng cũng không cúi đầu trước cái gọi là danh nghĩa của thiên hạ.
– Rời khỏi ánh sáng… không phải là rơi vào bóng tối. Chúng ta bước giữa lằn ranh. Với cái ác – không cần nhân nhượng. Cũng không cần giải thích.
Một tia sáng lướt qua đôi mắt Thanh Lang – lạnh lẽo, nhưng không vô tình.
– Nếu ngày mai thiên hạ chửi ta là ma đầu… ta cũng không bận tâm. Vì ta đã nhìn thấy ánh mắt của những người từng bị tế luyện – họ không cần danh tiếng. Họ chỉ cần… công đạo.
Lửa đã thiêu trụi cả Tiền phủ. Tro bay lên hòa cùng gió đêm. Thành Lư Sơn ngủ say không hay biết một “danh gia vọng tộc” đã hóa thành bụi máu trong đêm lạnh.
Chỉ có ba bóng người rời đi trong im lặng – hai đệ tử trẻ, một đạo nhân áo xám, cùng tiếng lửa lách tách và đạo tâm dần dao động.
Vài tháng sau, các môn phái tu tiên chính đạo điều tra phát hiện người đại thiện của thành huyễn trạch và toàn bộ gia nhân trong phủ đều chết hết chỉ 1 số ít thoát được và một số người già cùng trẻ nhỏ may mắn thoát chết, họ đều nói cái tên:" lạc minh cốc", nhưng đó là chuyện sau này.