Chương 23: Phục Mệnh – Một Ngọc Một Lời

Ba người – Thanh Lang đạo nhân, Vương Hùng và Triệu Lân – rời khỏi vùng tro bụi Tiền phủ, men theo đường núi mù sương trở về Lạc Minh Cốc. Gió đầu xuân thổi qua những vòm cây khô xác, từng chiếc lá khẽ rơi như những nốt nhạc buồn thấm vào lòng người. Trong lòng họ vẫn còn dư âm của cuộc hành trình vừa qua – máu, lửa, đạo tâm và lựa chọn.

Dọc đường trở về, cả ba dừng chân nghỉ tại một căn nhà tranh nằm khuất giữa rừng trúc, ven con suối nhỏ róc rách. Nơi ấy chỉ có một người con trai vạm vỡ, vai gánh bó củi khô, đang lầm lũi trở về sau một ngày lao động. Thấy ba vị đạo nhân ghé thăm, hắn vội vàng buông gánh, cúi mình nghênh đón với vẻ mặt thật thà, lễ phép.

Thanh Lang nhìn người này hồi lâu, đôi mắt vốn sắc lạnh chợt ánh lên tia nhìn trầm tĩnh. Hắn lấy từ trong tay áo ra một mảnh ngọc phù màu lam ngọc, đưa về phía người kia, chậm rãi nói:

– Khi nào mẫu thân ngươi trăm tuổi quy tiên, hãy bóp nát ngọc phù này. Đến lúc đó, ta sẽ quay lại – đưa ngươi nhập môn tu đạo.

Người gánh củi ban đầu sửng sốt, rồi dường như hiểu điều gì, hai tay run run nhận lấy ngọc phù, quỳ sụp xuống đất. Giọng hắn nghèn nghẹn, như muốn vỡ ra giữa đất trời:

– Tiền bối... ta có thể... đưa mẫu thân cùng đi không? Bà đã vì ta mà khổ cả đời...

Thanh Lang khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi u sầu như gió lướt qua trăng thu:

– Thiên mệnh đã định. Niên thọ của bà... chỉ còn năm năm nữa. Tu đạo là trái nghịch thiên cơ. Ta không thể vì ngươi mà nghịch mệnh.

– Hãy tận hiếu cho trọn. Đó mới là đạo đầu tiên cần tu.

Người gánh củi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã không thành tiếng. Tấm ngọc phù nắm chặt trong tay, như ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng trong cuộc đời bấp bênh của kẻ phàm nhân.

Khi ba người chuẩn bị rời đi, Triệu Lân quay đầu, nở nụ cười chân thành:

– Đến lúc đó nhập môn rồi, đừng quên gọi bọn ta là sư huynh đấy nhé!

Vương Hùng cũng mỉm cười. Trong ánh mắt hắn là sự ấm áp, cảm thông, là cái nhìn của người từng khổ hạnh bước qua bùn lầy cuộc đời.

Cả ba đứng trên pháp ấn truyền tống. Thanh Lang lấy ra một tấm truyền tống phù lục sắc, vận linh lực vẽ thành một đạo linh trận. Ánh sáng xanh bạc bừng lên, chớp lóe như sao trời rơi xuống.

Chỉ trong chớp mắt, cả ba đã xuất hiện giữa đại điện Lạc Minh Cốc.

Tiếng chuông ngân ba hồi, từ tầng không vang xuống. Giọng nói trầm tĩnh, trang nghiêm của trưởng lão cao tầng truyền khắp đại điện:

– Thanh Lang đạo nhân hoàn thành nhiệm vụ cấp hai: Tróc nã tà tu Xích Tà, điều tra tế luyện Tiền gia – xuất sắc vượt chỉ tiêu.

– Kích hoạt nhiệm vụ ẩn cấp bốn: Huyết Ký Chi Môn.

– Phần thưởng: mười viên Tụ Linh Đan, một trăm hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch, một trăm điểm Danh vọng môn phái.

Ánh mắt của Vương Hùng và Triệu Lân thoáng rực sáng khi nghe phần thưởng. Nhưng Thanh Lang lại bình thản bước lên, khoát tay chặn lại:

– Hai sư đệ ta là người trực tiếp hành động. Phần thưởng này, ta không nhận.

– Tụ Linh Đan, linh thạch, điểm danh vọng – các đệ giữ lấy. Tu hành, cuối cùng... cũng chỉ cần một chữ: “Tâm”.

Không khí trong điện chợt lặng đi. Triệu Lân há miệng định nói gì, nhưng lại nghẹn lời. Vương Hùng lặng lẽ nhìn bóng áo xám của sư huynh xoay người, từng bước rời khỏi đại điện, như một cơn gió qua rừng không để lại dấu vết.

Chỉ còn lại hai sư đệ trẻ, đứng giữa điện, ôm phần thưởng, mà trong lòng dậy sóng. Có thứ gì đó đang được gieo xuống – một loại cảm ngộ, một đạo tâm vừa mới nảy mầm.

Hồi sư môn lần này… không chỉ là để phục mệnh.

Mà còn là để hiểu – tu đạo chân chính, không bắt đầu từ pháp môn, mà khởi sinh từ lòng người.